TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1230: KINH HOẢNG

Người của thế gia Nam Cung chắc chắn sẽ không ra mặt vì Nam Cung Vân Thu vào lúc này.

Dù sao bây giờ người của thế gia Nam Cung đều được phái đi ổn định tình hình ở thành phố Nam Xuyên, tiếp đón khách quý.

Cho dù ra mặt giải quyết chuyện này cho Nam Cung Vân Thu, chắc chắn cũng là đàm phán hòa bình.

Bọn họ mong muốn được bình yên.

Vào lúc này gây sự với bất kỳ ai cũng chỉ có một kết quả.

Đó là gây ra náo động ở thành phố Nam Xuyên.

Cho dù là một trận náo loạn rất nhỏ cũng rất bất lợi cho thế gia Nam Cung.

Phải biết rằng bây giờ có rất nhiều kẻ địch của thế gia Nam Cung chú ý vào nơi này, nếu loạn thì sẽ tạo cơ hội cho kẻ địch.

Nam Cung Vân Thu biết rõ đạo lý này, do đó, dù khách sạn đã bị Lâm Chính bao mất, cô ta cũng tự đi tìm anh hai, nhờ anh ta ra mặt, chứ không báo cáo với gia tộc chính. Bởi vì cô ta biết báo cáo sẽ không có kết quả gì.

Vì vậy, cô ta muốn để thế gia Nạp Lan ra mặt vì mình!

Điện thoại cúp máy, người phục vụ ở cạnh sốt ruột.

“Thưa cô, cô làm vậy nếu để ông chủ biết được, ông chủ sẽ rất tức giận!”.

“Ông chủ tức giận cái gì? Chỉ giải quyết một nhân vật nhỏ mà thôi, không mất bao nhiêu thời gian, không sao đâu”, Nam Cung Vân Thu khẽ cười một tiếng, đôi mắt long lanh lóe lên tia sáng lạnh lẽo và nham hiểm.

“Nhưng… thưa cô…”.

“Tóm lại anh im miệng, chuyện này không được nói cho gia tộc chính, nếu không, tôi sẽ cắt lưỡi anh!”.

Nam Cung Vân Thu hung ác trừng người phục vụ kia, sau đó đứng dậy. Lúc cô ta đi chợt liếc thấy chiếc hộp đặt trên bàn, mặt lại trắng bệch, nghĩ lại vẫn sợ.

Nhưng cô ta như nghĩ tới gì đó.

“Đi, gửi chiếc hộp này cho anh hai tôi, ngoài ra, nói hết sự thật cho anh ấy!”.

“Vâng… thưa cô…”.

Người phục vụ thở dài, bất lực lắc đầu.

Ra khỏi phòng, Nam Cung Vân Thu định lái xe về nhà.

Nhưng lúc này, cửa sổ xe vang lên tiếng gõ cửa.

Cô ta hạ cửa xe xuống, liếc nhìn, lúc này mới thấy là một ông lão vác theo một chiếc bao bố rách nát.

“Ông già, tránh xa ra, thối chết được!”, Nam Cung Vân Thu bóp mũi, chán ghét la hét.

“Thưa cô, người đó đang ở đâu?”, ông lão mặt vàng vọt gầy gò nhìn lướt qua Nam Cung Vân Thu, hỏi.

Nam Cung Vân Thu ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn ông lão: “Ông là… người mà anh Thiên phái tới sao?”.

“Người đó ở đâu?”, ông lão tiếp tục hỏi.

Nam Cung Vân Thu phản ứng lại, vội vàng chỉ vào khách sạn cao nhất ở không xa, nói: “Anh ta đang ở khách sạn Hoa Phong!”.

Ông lão im lặng gật đầu, nhưng không rời đi, mà là tiếp tục nhìn vào trong xe.

Nam Cung Vân Thu sửng sốt một lúc, thận trọng hỏi: “Còn có chuyện gì không?”.

“Thưa cô, cô còn dùng chai đó không? Nếu không thì cho tôi được không?”, ông lão chỉ vào một chai nước suối đặt ở ghế lái phụ.

Nam Cung Vân Thu rất ngạc nhiên, đưa chai cho ông ta.

Ông lão đổ nước trong đó đi, đạp bẹp, cho vào bao bố.

Động tác thành thạo, vô cùng lưu loát.

Nam Cung Vân Thu không hiểu ra sao.

Người thế này… là người mà Nạp Lan Thiên phái đến đối phó với Lâm Chính giúp cô ta?

Đây không phải ông già nhặt ve chai hay sao?

“Chuyện gì vậy? Anh Thiên sao lại phái một ông già này đến đây? Chuyện này mà để đám người kia biết thì thật là mất mặt!”, Nam Cung Vân Thu đầy chán ghét.

Nhưng cô ta vẫn rất vui vẻ tiếp xúc với ông lão.

Dù sao người đó cũng khác với người bình thường, chuyện anh ta làm đương nhiên khác với mọi người.

“Ông già, lên xe đi, tôi chở ông đến khách sạn Hoa Phong”, Nam Cung Vân Thu gọi.

“Vậy thì sẽ làm bẩn xe cô mất”, ông lão lắc đầu đáp.

“Không sao, ông là người của anh rể tương lai của tôi, tôi còn chê chuyện này sao?”, Nam Cung Vân Thu cười gượng, nhưng sự chán ghét sâu trong mắt lại rất khó che đậy.

Ông lão cũng không khách sáo, thu dọn một lúc rồi ngồi lên xe, đi đến khách sạn Hoa Phong.

Bởi vì đoạn đường không xa, chỉ cách một ngã tư đèn đỏ nên cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Ông lão lại lên tiếng.

“Cô Nam Cung, cậu chủ muốn tôi hỏi cô một câu trước, hi vọng cô có thể trả lời thành thật!”.

“Ông nói đi”, Nam Cung Vân Thu mở cửa xe ra, điều hòa mở mức lớn nhất, âm thầm bịt lỗ mũi.

“Lúc người kia xúc phạm cô, người kia có biết cô là người của thế gia Nam Cung không?".

“Biết”, Nam Cung Vân Thu gật đầu.

Ông lão do dự một lúc, nhỏ giọng nói: “Cậu chủ đã dặn, nếu là nhân vật khó giải quyết quá thì phải trì hoãn hành động”.

“Vì sao?”, Nam Cung Vân Thu không vui hỏi: “Chẳng lẽ ngay cả thiên kiêu cũng không đối phó được với người đó?”.

“Cô cứ bình tĩnh đừng nóng, lần này cậu chủ đến thế gia Nam Cung là muốn thúc đẩy hôn sự giữa thế gia Nam Cung và thế gia Nạp Lan, bất cứ ân oán nào cũng không lớn bằng chuyện này. Cậu ấy đồng ý giải quyết chuyện này cho cô, nhưng cũng không thể vì chuyện của cô mà ảnh hưởng đến việc liên hôn giữa hai nhà, hi vọng cô có thể hiểu cho”, ông lão nói.

Nam Cung Vân Thu nghe vậy khẽ nhíu mày, giống như hiểu được gì đó, khẽ giọng nói: “Thế gia Nạp Lan… đang kiêng dè ai sao?”.

Ông lão không nói gì, chỉ nhìn về phía trước.

Ánh mắt Nam Cung Vân Thu hơi dao động, cũng không hỏi tiếp nữa.

Nhưng cô ta biết rõ một chuyện.

Mình đã nghĩ về Nạp Lan Thiên quá đơn giản.

Anh ta để ông lão đến đây, hoàn toàn không phải đơn giản là trút giận cho Nam Cung Vân Thu, mà là muốn xem xem rốt cuộc là ai dám động vào thế gia Nam Cung ở thành phố Nam Xuyên.

Nạp Lan Thiên muốn nắm được tin tức kẻ địch của thế gia Nam Cung!

Đi một bước tính ba bước.

Nạp Lan Thiên quả thật nhìn xa trông rộng.

Nam Cung Vân Thu hít ngược một hơi.

Xe đi vào khách sạn.

Nam Cung Vân Thu không xuống xe, chỉ để ông lão tự vào trong, cô ta ở trong xe quan sát.

Ông lão vác bao bố ngụy trang thành người nhặt ve chai, đến trước cổng nhìn quanh mấy lượt, người trong khách sạn cũng không để ý, bảo vệ thì đi tới định đuổi ông ta đi.

Ông lão lập tức tranh cãi với bảo vệ.

Nam Cung Vân Thu nhìn thấy hết mọi chuyện.

Đây là mưu kế của ông lão.

Quả nhiên, chốc lát sau, Lưu Mã dẫn theo vài người đi tới.

“Xảy ra chuyện gì?”, Lưu Mã sa sầm mặt, lên tiếng hỏi.

Ông lão liếc nhìn Lưu Mã, đôi mắt dao động, như có điều suy nghĩ.

Đột nhiên, ông ta nhớ ra điều gì, mặt biến sắc.

“Chào ông, lão già tôi chỉ đến đây nhặt vài cái chai mà thôi. Tôi không làm gì cả, cậu ta lại định đánh đuổi tôi đi, thật là quá đáng!”, ông lão vội vàng giải thích.

“Ở đây không có chai gì để nhặt, hơn nữa khách sạn cũng được chúng tôi bao rồi, nếu không có chuyện gì thì ông đi chỗ khác đi”, Lưu Mã nói.

“Vâng… Vâng, chào ông…”.

Ông lão gật đầu, vác bao bố lọm khọm rời đi.

“Sai người đi nói với quản lý bố trí bảo vệ canh chừng trước cửa, không được để người ngoài vào trong, tránh quấy rầy đến giáo chủ, nếu thế thì không hay!”, Lưu Mã ngẩng đầu, khẽ nói.

Giọng nói ông ta rất nhỏ, nhưng ông lão lại vô cùng thính tai nghe được, cơ thể lọm khọm run rẩy, suýt chút nữa không đứng vững.

“Ông à, không sao chứ?”, Lưu Mã hô lên một tiếng.

“Không sao, không sao cả…”.

Ông lão bước nhanh hơn, vội vã rời khỏi khách sạn.


Đọc truyện chữ Full