Bích Trân ngớ người ra.
Các khách mời cũng vô cùng ngạc nhiên.
Nam Cung Mộng cũng thẳng thắn quá đấy!
Nhưng ngẫm kĩ thì cũng hiểu được.
Dù sao đó cũng là Lạc Linh Huyết, là báu vật vô giá mà biết bao nhiêu người thèm muốn, sao Nam Cung Mộng lại không muốn cho được chứ?
Nhưng Nam Cung Mộng quả thực không nể mặt chút nào.
Chắc chắn một bông hoa Tuyệt Mệnh không là gì đối với thế gia Nam Cung, dù Nam Cung Mộng bỏ ra 100 bông thì cũng không hề đau lòng.
Nhưng đối với Diệu Thủ lão nhân, đây lại là báu vật vô giá, liên quan đến tính mạng.
Vào thời khắc quan trọng này mà lấy Lạc Linh Huyết của Diệu Thủ Cốc thì đúng là nhân lúc cháy nhà hôi của.
Bích Trân đứng ngây ra như phỗng, một lúc lâu không nói gì.
“Cô gái, cô thấy đề nghị này của tôi thế nào?”, Nam Cung Mộng nhìn cô ấy, lên tiếng hỏi.
“Việc này…”, Bích Trân không biết nên tiếp lời thế nào.
An Viên không ngồi yên được nữa, cô ấy đứng phắt dậy, tức giận chỉ trích: “Ông Nam Cung, sao ông có thể như vậy chứ? Lúc trước ông mắc bệnh lạ, sư phụ tôi đã chữa khỏi cho ông, không lấy một đồng nào. Bây giờ sư phụ tôi bị bệnh, chúng tôi chỉ xin ông hoa Tuyệt Mệnh, mà ông lại ép chúng tôi lấy Lạc Linh Huyết để đổi, ông không cảm thấy như vậy là quá đáng sao?”.
Cô ấy vừa dứt lời, mọi người đều biến sắc.
“Láo toét!”, quản gia quát lớn.
“Ranh con, chỗ này đến lượt cô nói chuyện sao? Câm miệng! Có tin bà đây vả vỡ mồm không hả?”, Nam Cung Vân Thu đứng phắt dậy, lớn tiếng chửi mắng.
“Tôi chỉ nói sự thật thôi!”, An Viên cắn răng nói.
“Cô… Ranh con! Chán sống hả?”, Nam Cung Vân Thu tức đến mức giậm chân, cũng không quan tâm nhiều nữa, định xông lên đánh nhau.
“Vân Thu, không được làm bừa!”.
Đúng lúc này, Nam Cung Mạc Phi ở bên cạnh khẽ quát.
Nam Cung Vân Thu sửng sốt khựng lại.
“Anh…”
“Bố đang ở đây, sao có thể để em hỗn xược được chứ? Em muốn để khách khứa chê cười sao?”, Nam Cung Mạc Phi nói đầy uy nghiêm.
Nam Cung Vân Thu tức đến mức nghiến răng trèo trẹo, nhưng không dám làm càn nữa.
Nam Cung Mạc Phi bước tới, đứng trước mặt An Viên.
Sắc mặt An Viên tỏ vẻ khó hiểu, không biết hắn định làm gì.
Ngay sau đó.
Bốp!
Một cái tát vang lên.
An Viên suýt nữa thì ngã lăn ra đất.
Cô ấy ôm gò má sưng vù, ngây người ra một lúc, rồi trừng mắt nhìn Nam Cung Mạc Phi, run giọng nói: “Anh… anh đánh tôi?”.
“Cô dám ăn nói với bố tôi như vậy, chính là coi thường thế gia Nam Cung chúng tôi! Tôi tát cô một cái chỉ là lấy lãi thôi, bây giờ cô lập tức quỳ xuống cho tôi! Nghe rõ chưa?”, Nam Cung Mạc Phi trầm giọng quát.
Toàn thân An Viên run lên: “Anh… anh muốn làm gì?”.
“Kẻ nào sỉ nhục thế gia Nam Cung chúng tôi đều phải giết không tha, đây là quy tắc nhà tôi vẫn luôn truyền từ đời này sang đời khác”.
Nam Cung Mạc Phi bình thản nói, rồi giơ tay lên, quản gia ở bên cạnh lập tức rút một con dao từ chỗ người hầu ra, đưa cho hắn.
“Cái gì?”.
An Viên thấy thế, suýt nữa thì bị dọa cho ngã lăn ra đất.
Tất cả các khách mời đều nín thở.
Chỉ là một câu nói mà phải đến mức đòi đánh đòi giết sao?
Liệu có chuyện bé xé ra to không vậy?
Nhưng có mấy người tinh ý nhận ra, đây chỉ là thủ đoạn của Nam Cung Mạc Phi mà thôi.
Cái hắn cần là một cái cớ!
Một cái cớ để ép Bích Trân và An Viên vào đường cùng một cách danh chính ngôn thuận.
Thủ đoạn của Nam Cung Mạc Phi quả thực cao minh hơn Nam Cung Vân Thu rất nhiều.
Sở dĩ hắn ngăn cản không cho Nam Cung Vân Thu đánh nhau với An Viên là vì hắn muốn đẩy An Viên đến đường cùng, dễ bề ép Bích Trân nghe theo sự chi phối, đồng ý giao Lạc Linh Huyết ra.
Bây giờ phải xem Bích Trân quyết định thế nào.
Nếu cô ấy không chịu lấy Lạc Linh Huyết để đổi lấy hoa Tuyệt Mệnh, thì An Viên chết là cái chắc!
Hai cô gái này đã rơi vào đường cùng rồi.
“Anh… Đồ khốn nạn, tôi liều mạng với anh!”, An Viên tính tình nóng nảy, sao có thể chịu được cục tức này chứ? Cô ấy nghiến răng gần như muốn vỡ nát, tức giận gầm lên một tiếng, lao về phía Nam Cung Mạc Phi.
Nhưng cô ấy vừa động, quản gia ở bên cạnh đã lạnh lùng hừ một tiếng, lao tới nhanh như chớp, bàn tay chộp lấy hai cổ tay của An Viên, quặt ra đằng sau.
An Viên lập tức bị khống chế, quỳ mọp dưới đất.
“Sư muội!”, Bích Trân vội vàng kêu lên.
“Thả tôi ra! Thả tôi ra! Lũ khốn nạn này! Đồ vô liêm sỉ! Loại vong ơn bội nghĩa!”, An Viên ra sức giãy giụa, nhưng vô ích.
“Làm phiền quý vị hãy nhắm mắt lại, lát nữa có lẽ sẽ có chút máu tanh, nhưng chẳng còn cách nào khác, Mạc Phi phải bảo vệ danh dự của thế gia Nam Cung, thế nên chỉ có thể mong quý vị hiểu cho”, Nam Cung Mạc Phi mặt không cảm xúc nói.
“Không sao, không sao…”
“Chúng tôi hiểu mà…”
Các khách mời vội đáp.
Từ đầu đến cuối, Nam Cung Mộng không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn màn biểu diễn của Nam Cung Mạc Phi.
Ông ta cảm thấy rất hài lòng.
Dù sao có Nam Cung Mạc Phi thì cũng không cần ông ta phải phí lời nữa.
“Gia chủ Nam Cung! Nể tình trước đây sư phụ tôi từng chữa bệnh cho ông, cầu xin ông hãy tha cho sư muội của tôi đi!”, Bích Trân vô cùng sốt ruột, đau khổ kêu lên.
Nhưng Nam Cung Mộng vẫn chẳng nói chẳng rằng, thậm chí còn nhắm mắt lại, làm ngơ trước những lời xin xỏ của Bích Trân.
“Gia chủ Nam Cung!”.
Bích Trân lại kêu lên khẩn thiết.
An Viên giãy giụa điên cuồng, đôi mắt đỏ ngầu, liều mạng la hét.
Nhưng chẳng ích gì.
Nam Cung Mạc Phi đã giơ con dao lên, chuẩn bị hạ xuống.
Tình hình dường như đã không thể vãn hồi.
Thậm chí không ít khách mời còn quay mặt đi, không đành lòng chứng kiến cảnh tượng máu me này.
Bích Trân thì hoàn toàn bất lực.
Đến lúc này, cô ấy cũng không dám làm căng nữa, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, định đồng ý với Nam Cung Mộng, đưa Lạc Linh Huyết cho ông ta.
Đó là Lạc Linh Huyết của sư phụ cô ta đó.
Bích Trân trong lòng nhỏ máu, nhưng vì cứu mạng sư muội, cô ấy chỉ đành đồng ý.
Đúng lúc cô ấy chuẩn bị há miệng, thì một giọng nói bình thản vang lên.
“Bắt nạt hai cô gái tay trói gà không chặt? Đây chính là thế gia Nam Cung sao? Đúng là nực cười!”.
Câu nói vừa dứt, xung quanh bỗng trở nên im phăng phắc.
Vô số người đưa mắt nhìn về phía phát ra âm thanh…