Nhà họ Lữ ở Tích Xương cũng rất nổi tiếng trong giới võ thuật.
Mọi người đều biết rằng nhà họ Lữ có hai bộ pháp tuyệt thế.
Một là "Tật Ảnh Bộ Phạt", hai là "Lữ Thị Thập Tam Kích".
Mặc dù "Tật Ảnh Bộ Phạt" chỉ là một phương pháp di chuyển, nhưng nó có thể được sử dụng chung với "Lữ Thị Thập Tam Kích" để cùng tấn công.
Sự kết hợp hoàn hảo của cả hai tạo ra sức mạnh kinh hoàng.
Chỉ là người bình thường rất khó học được hai công pháp này, trước mắt chỉ có gia chủ nhà họ Lữ và Lữ Tư Triều hoàn toàn tinh thông.
Rất nhiều người đã từng tận mắt nhìn thấy "Tật Ảnh Bộ Phạt" và "Lữ Thị Thập Tam Kích" riêng biệt, nhưng cho dù là ai, cũng không ngờ rằng hai bộ pháp này kết hợp lại có thể sinh ra uy lực mạnh mẽ như vậy...
Lâm Chính đứng yên tại chỗ, không có bất kỳ động tác nào.
Lữ Tư Triều đã hoàn toàn đánh hết mười ba chiêu của Lữ Thị Thập Tam Kích vào người Lâm Chính.
Hiện trường hết sức yên tĩnh.
Lữ Tư Triều cũng lùi lại, thở hổn hển.
Anh ta không liếc nhìn Lâm Chính nữa, bởi vì trong mắt anh ta, Lâm Chính đã là một người chết.
Vì vậy, Lữ Tư Triều quay lại nhìn đám đông bên dưới, hỏi: "Có ai muốn lên võ đài nữa không?"
Không có ai trả lời.
Nhiều người vẫn đang khiếp sợ chiêu thức Lữ Thị Thập Tam Kích của Lữ Tư Triều!
Cú đánh như vũ bão đã để lại ấn tượng sâu sắc với hầu hết mọi người.
Đây là thiên tài thiên kiêu sao?
Thấy không có ai bước lên võ đài, Lữ Tư Triều nhìn thẳng về phía Nạp Lan Thiên.
"Cậu chủ Thiên, anh không lên đây chơi chút sao?", Lữ Tư Triều bình tĩnh nói.
Nạp Lan Thiên cau mày, nhìn lên võ đài, dường như định nói gì đó.
Nhưng vào lúc này, đôi mắt anh ta đột nhiên đanh lại, con mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc, sau đó thản nhiên nói: "Trận đấu còn chưa kết thúc, sao tôi có thể lên võ đài được chứ?"
"Anh nói gì cơ?"
Lữ Tư Triều hơi sửng sốt, không hiểu lời nói của Nạp Lan Thiên.
Mãi đến lúc này, tất cả mọi người có mặt đột nhiên phát ra một tràng cảm thán.
Mọi người mở to mắt nhìn chằm chằm vào võ đài.
"Tư Triều!"
Gia chủ nhà họ Lữ cũng đột ngột đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn về phía sau Lữ Tư Triều.
Lữ Tư Triều sững sờ một lúc, sau đó như đã nhận ra điều gì đó, anh ta xoay người lại.
Lúc này anh ta mới nhìn thấy Lâm Chính ở phía sau đang nhìn mình với khuôn mặt không chút biểu cảm.
"Cái gì? Anh... anh đã trúng Lữ Thị Thập Tam Kích của tôi... vậy mà không chết sao?", Lữ Tư Triều kinh ngạc nói, con ngươi trong hốc mắt như sắp rơi ra ngoài.
"Lữ Thị Thập Tam Kích của anh quá yếu”.
Lâm Chính thờ ơ nói, đột nhiên giơ chân lên rồi đá mạnh vào ngực Lữ Tư Triều.
Lữ Tư Triều kinh hãi đến mức tái mặt, vội vàng tránh né.
Nhưng tốc độ của cú đá quá nhanh khiến anh ta hoàn toàn không kịp phản ứng.
Bụp!
Một cú đá giáng thẳng vào ngực Lữ Tư Triều.
Bốp!
Xương ức của Lữ Tư Triều lập tức bị gãy, lồng ngực lõm xuống một mảng lớn, anh ta phun ra một ngụm máu lớn rồi ngã xuống đất.
Toàn thân anh ta run rẩy, ôm ngực không thể đứng dậy nổi.
Lúc này, Lữ Tư Triều đã hoàn toàn mất sức chiến đấu.
Những người dưới võ đài đều sững sờ.
Lữ Tư Triều là người có thể sánh ngang với bốn thiên kiêu đấy!
Vậy mà lại bị người này đánh tàn phế chỉ bằng một cú đá sao?
Người này còn là con người không?
Lữ Tư Triều nằm trên mặt đất run bần bật.
Anh ta liều mạng đứng dậy, nhưng dù cố gắng thế nào, anh ta cũng không thể đứng được.
Lâm Chính bước tới, đứng trước mặt anh ta.
Lữ Tư Triều mở to hai mắt nhìn anh, miệng đầy máu muốn nói gì đó, nhưng Lâm Chính đột nhiên nhấc chân lên.
"Dừng tay!"
Gia chủ nhà họ Lữ hét lớn.
Nhưng đã quá trễ.
Bụp!
Lâm Chính đá mạnh vào người Lữ Tư Triều thêm một cú nữa.
Anh ta bay ra khỏi võ đài như một vũng bùn nát, rơi mạnh xuống đất, lăn mấy vòng mới dừng lại.
Mọi người xung quanh liếc nhìn.
Làn da toàn thân của Lữ Tư Triều đã bị nứt toác, anh ta nằm bất động, không biết còn sống hay đã chết.
"Tư Triều!"
"Cậu chủ!"
Đám người nhà họ Lữ điên cuồng lao tới, cố gắng dìu Lữ Tư Triều đứng dậy, nhưng Lữ Tư Triều đã bất tỉnh nhân sự.
Nhìn thấy con trai mình bị đánh ra nông nỗi này, gia chủ nhà họ Lữ vô cùng tức giận, lập tức dẫn người tiến lên trước.
"Thằng khốn! Đồ chó! Sao mày dám đánh con trai tao như vậy? Tao muốn mày nợ máu phải trả bằng máu”.
Gia chủ nhà họ Lữ gầm lên, ngay lập tức lao về phía võ đài để ra tay.
"Gia chủ Lữ! Ông đang làm gì vậy? Muốn gây sự trong đại hội kén rể của con gái tôi sao?", Nam Cung Mộng đứng dậy, vẻ mặt không chút biểu cảm nói.
Câu nói của ông ta lập tức khiến người nhà họ Lữ kinh ngạc.
Nhưng gia chủ Lữ vẫn không bỏ cuộc.
"Gia chủ Nam Cung! Con trai tôi đã thua mà người này vẫn không dừng tay, lại đá thêm một cú khiến con trai tôi không biết sống chết! Người này căn bản là muốn giết con trai tôi! Tôi chỉ có duy nhất một đứa con trai! Thù này sao tôi có thể không báo được chứ?”, gia chủ nhà họ Lữ kích động nói.
"Vậy thì đợi đến lúc đại hội kén rể kết thúc rồi hãy báo thù! Ở địa bàn của thế gia Nam Cung, tôi không hy vọng có người nào gây chuyện”, Nam Cung Mộng bình tĩnh nói.
Gia chủ Lữ nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm đấm vô cùng phẫn nộ, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn.
"Được, gia chủ Nam Cung, tôi nể mặt ông! Tạm thời tha cho thằng ranh này! Nhưng nếu thằng ranh này rời khỏi thế gia Nam Cung thì tôi sẽ lập tức giết chết hắn, báo thù cho con trai của tôi!", gia chủ Lữ tức giận nói.
"Đó là chuyện riêng của các người, các người tự giải quyết với nhau, không liên quan gì đến tôi”, Nam Cung Mộng lắc đầu.
"Được!", gia chủ Lữ cắn răng gật đầu, lạnh lùng nói với Lâm Chính: "Thằng ranh, món nợ của tao và mày sẽ nhanh chóng được tính thôi!"