Đầu óc của tất cả mọi người vang lên tiếng nổ ầm, hoàn toàn trống rỗng.
"Người bên trong... là tân giáo chủ của Đông Hoàng Giáo sao?", người nhà họ Lữ cũng sững sờ, gia chủ Lữ lùi về phía sau mấy bước, ngọn lửa giận trên mặt biến mất không thấy đâu, thay vào đó là nỗi sợ hãi vô tận.
"Tạ Thanh Hứa, sao vậy? Còn muốn ra tay nữa không?", Lưu Mã không cảm xúc, nói.
Lúc này Tạ Thanh Hứa mới phản ứng lại, ông ta quỳ xuống đất, dập đầu với Lưu Mã: “Lưu Mã đại nhân! Xin thứ tội, xin thứ tội! Thanh Hứa lâu lắm không về Đông Hoàng Giáo nên không biết trong giáo phái lại có thay đổi lớn như vậy. Càng không biết đã có Thần Quân mới, vừa nãy đã mạo phạm tân giáo chủ và Lưu Mã đại nhân, mong Lưu Mã đại nhân thứ lỗi!”
"Đưa đi, nhốt lại trước đã, chờ tân giáo chủ xử lý”, Lưu Mã nói.
"Vâng, thưa đại nhân!"
Những người bên cạnh lập tức bắt đám người Tạ Thanh Hứa đi.
Đám người Tạ Thanh Hứa không dám phản kháng chỉ đành run lẩy bẩy, bị dẫn đi trong im lặng.
Đương nhiên, người run rẩy nhiều nhất là đám người nhà họ Lữ.
Gia chủ Lữ hoàn toàn sững sờ.
Ông ta biết rằng Lưu Mã và người đàn ông đeo mặt nạ vừa nãy có địa vị cao trong Đông Hoàng Giáo, nhưng cho dù địa vị cao đến mức nào thì liệu có thể so sánh với Tô Mạc Vân được sao?
Tuy nhiên, sự thật là Tô Mạc Vân đã chết, người kia là tân giáo chủ của Đông Hoàng Giáo!
Trên thực tế, chỉ riêng thân phận này, ông ta có thể đoán được Tô Mạc Vân đã chết như thế nào!
Phải biết rằng, Tô Mạc Vân trước đây là ứng cử viên mạnh nhất cho vị trí giáo chủ của Đông Hoàng Giáo!
Không còn nghi ngờ gì nữa, Tô Mạc Vân đã thất bại, kết cục của ông ta là cái chết.
Còn người kia đã thành công bước lên vị trí cao nhất.
Là người có ý định hợp tác với Chiến Vương Cung của Tô Mạc Vân, đột nhiên gia chủ Lữ phát hiện ra rằng nhà họ Lữ của mình đã rơi vào mối nguy hiểm chưa từng có...
"Nhà họ Lữ xong đời rồi... nhà họ Lữ xong đời rồi...”, gia chủ nhà họ Lữ lẩm bẩm, sắc mặt cực kỳ tái nhợt.
Lúc ông ta lên tiếng, mấy người Lưu Mã đã đến gần.
...
Trên võ đài.
Lâm Chính đánh bại Lữ Tư Triều khiến mọi người lại thêm lần nữa kinh ngạc.
Rất nhiều người đã có phán đoán sơ bộ về thực lực của Lâm Chính.
Nếu thiên kiêu không xuất hiện thì người này sẽ rất khó bị đánh bại!
"Người này thật sự là người của Đông Hoàng Giáo sao?"
"Đông Hoàng Giáo xuất hiện thiên tài như vậy từ khi nào thế?"
"Hắn đeo mặt nạ, nhìn không rõ mặt mũi thế nào... Hắn có thể là ai?"
"Hắn không phải là Đường Thiên Hạo đấy chứ?"
Đám quan khách bàn luận sôi nổi, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Nam Cung Mộng liếc nhìn Lâm Chính, trong ánh mắt hiện lên vẻ kỳ dị.
Không ít người nhìn về phía Nạp Lan Thiên.
Mặc dù họ biết vẫn còn rất nhiều tài năng trẻ ở đây có cơ hội đánh bại người trên võ đài, nhưng người có thực lực mạnh và ổn định nhất không ai khác chính là Nạp Lan Thiên.
Nếu anh ta ra tay thì đại hội kén rể này e rằng sẽ kết thúc sớm thôi!
"Anh rể! Anh còn chưa ra tay sao? Hắn chính là kẻ đã giết Thê Sinh, anh còn muốn để hắn tiếp tục ngạo mạn sao? Đến lúc đó, không chỉ có thế gia Nam Cung mất mặt, mà ngay cả thế gia Nạp Lan của anh cũng sẽ mất mặt đấy”, Nam Cung Vân Thu sốt sắng nói.
Nhưng Nạp Lan Thiên vẫn ngồi yên lặng.
Không hề lo lắng.
Trong mắt anh ta không chỉ có kiêu ngạo, mà còn rất tự tin.
Mọi thứ dường như nằm trong tầm kiểm soát của anh ta...
"Vân Thu, yên lặng đừng sốt ruột!", Nạp Lan Thiên hờ hững nói, rồi nhìn về phía gã đàn ông tóc dài đối diện: "Anh Phó, không phải anh muốn đánh với tôi sao? Nếu như vậy, tôi cho anh một cơ hội, đánh bại người đó thì sẽ có tư cách giao đấu với tôi!"
"Ha ha, cậu chủ Nạp Lan nóng lòng muốn kết thúc buổi đại hội kén rể vậy sao?", gã đàn ông tóc dài khẽ cười nói.
“Hơi nhàm chán, không có gì bắt mắt”, Nạp Lan Thiên lắc đầu.
"Sao thế? Người trên võ đài vẫn chưa đủ bắt mắt sao?", gã tóc dài khó hiểu hỏi.
"Cũng được coi là có mấy phần xuất sắc, nhưng vẫn không đủ khơi gợi dục vọng của tôi, do đó mới bảo anh Phó thử đánh với anh ta! Bởi vì tôi thực sự không có hứng thú ra tay”, Nạp Lan Thiên lắc đầu.
"Được! Vậy tôi ở trên võ đài đợi anh!"
Gã đàn ông tóc dài mỉm cười, nhảy lên võ đài.
"Ồ!"
Khán giả bùng nổ ngay lập tức.
Vô số khách mời rối rít đứng dậy, nhìn về phía võ đài.
"Đó là...”
"Phó Vô Diệp!”
"Trời ạ! Phó Vô Diệp của nhà họ Phó lại ra tay rồi”.
"Đây... đây không phải quá nhanh rồi sao?"
"Người trên võ đài thê thảm rồi! Phó Vô Diệp ra tay thì anh ta sẽ thua chắc!"
"Phó Vô Diệp là cao thủ đã từng đánh bại thiên kiêu đấy!"
Nhiều người phát ra âm thanh kinh ngạc.
Một số người có thân phận tôn quý cũng ngồi thẳng lưng, ánh mắt như lửa đốt nhìn chằm chằm gã tóc dài.
"Sư tỷ, lần này xong đời rồi, Phó Vô Diệp đã ra tay! Người họ Lâm nhất định sẽ thua!", An Viên lộ vẻ kinh hãi, vội vàng quay đầu lại nói.
"Bây giờ chỉ mong Phó Vô Diệp nương tay... Sư muội, Lưu Mã đại nhân đâu rồi? Chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi đây ngay! Không thể ở lại lâu hơn được nữa”, sắc mặt Bích Trân tái nhợt, giọng điệu run rẩy.
An Viên gật đầu, ánh mắt mùa thu đảo một vòng kiểm tra tình hình, chuẩn bị rời đi.
Lúc này, Phó Vô Diệp ôm quyền, cười nói:
"Anh Lâm, tôi là Phó Vô Diệp, mong được chỉ giáo!"
"Đừng lãng phí thời gian! Tới đi!", Lâm Chính phủi bụi trên người, hờ hững nói.
Nghe thấy vậy, Phó Vô Diệp không vội, anh ta nheo mắt lại: "Anh Lâm, anh nóng lòng muốn xuống võ đài vậy sao?”