Điên rồi!
Điên đến mức không còn chỗ nói!
Dù là ai cũng chưa từng thấy tên điên như thế này.
Kim Thế Minh có thể nói là đã nể mặt anh, cũng thể hiện thành ý đáng kể rồi.
Vì người của sơn trang Kim Thạch ra mặt cho anh thì chắc chắn sẽ đắc tội với thế gia Nạp Lan và Nam Cung, đây đã là cái giá không hề nhỏ.
Vì thiên tài tuyệt thế này, họ sẵn lòng bày tỏ thái độ.
Thế nhưng Lâm Chính lại nói mấy lời như vậy.
Cũng không biết thức thời quá nhỉ?
Anh điên rồi sao?
Hay là anh mất não?
Anh không biết hậu quả của việc nói ra mấy lời này là thế nào à?
“Chuyện này… toang thật rồi…”, mặt An Viên xám như tro tàn.
Bích Trân nhắm mắt lại không nói gì, gương mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Hiện trường đã nhốn nháo cả lên.
Đúng như dự đoán.
Người của sơn trang Kim Thạch đã nổi giận.
“Tên thối tha kia, anh nói gì?”, một cô gái tóc ngắn bên cạnh ông lão bước đến tức giận chỉ vào Lâm Chính: “Anh to gan thật đấy, đúng là khốn nạn”.
“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à?”, một người đàn ông cao lớn nổi giận đùng đùng, chỉ ước gì bây giờ có thể lao đến đánh Lâm Chính rụng hết răng.
Nam Cung Mộng bật cười thành tiếng: “Kim trang chủ, xem ra người khác không nhận ý tốt của ông rồi”.
Sắc mặt Kim Thế Minh trở nên u ám, ông ta kiềm chế cơn giận, nhìn chằm chằm Lâm Chính trầm giọng nói: “Chàng trai trẻ, tôi phải thừa nhận rằng cậu rất có tài nhưng cậu phải nhìn rõ tình hình trước mắt. Cậu chẳng qua chỉ có một mình, không thể nào đối phó được với thế gia Nam Cung và thế gia Nạp Lan. Bây giờ ngoài sơn trang Kim Thạch tôi ra, không có ai bảo vệ được cậu. Cậu nghe này, cậu lập tức đến đây đứng ngay sau lưng tôi, tôi sẽ đưa cậu ra khỏi đây an toàn. Cậu có hiểu không? Nếu không hôm nay cậu chỉ sẽ chết ở đây”.
“Tôi đã nhận tâm ý của Kim trang chủ, vẫn là câu nói kia, không ai có thể động vào tôi được”, Lâm Chính lại lắc đầu, vẫn tỏ thái độ trước đó.
“Cậu…”, Kim Thế Minh tức đến mức không nói nên lời.
“Được lắm, anh là cái thứ không biết sống chết! Anh đã đắc tội với hai gia tộc lớn là Nam Cung và Nạp Lan. Nhìn anh thế này, lẽ nào anh cũng muốn đắc tội với cả sơn trang Kim Thạch bọn tôi sao?”, cô gái tóc ngắn tức giận hỏi.
“Tôi không quan tâm”.
Lâm Chính thẳng thắn đáp lại bốn chữ.
Nghe thế người của sơn trang Kim Thạch đều nổi giận.
Cả người Kim Thế Minh run lên.
Lúc này ông ta chỉ cảm thấy mất sạch mặt mũi.
“Ha ha ha ha!”, Nam Cung Mộng bật cười: “Kim trang chủ, ý tốt của ông đã bị coi là đồ bỏ. Tôi nghĩ tốt nhất ông đừng nhúng tay vào chuyện này thì hơn, người này cứ giao cho tôi xử lý”.
Nam Cung Mộng vừa cười vừa xua tay, cao thủ thế gia Nam Cung không do dự thêm nữa bước lên trước.
“Ra tay đi! Đánh chết hắn cho tôi”.
Nạp Lan Thiên cũng không chần chừ, nghiêng đầu hét lên tỏ ý cao thủ thế gia Nạp Lan cũng cùng lên.
Anh ta biết rõ thực lực của Lâm Chính, chỉ dựa vào người của thế gia Nam Cung là không đủ.
Dù sao mục đích của anh ta không phải là đánh bại Lâm Chính mà là muốn phế bỏ luôn người này.
Chỉ cần người này không lành lặn thì trận chiến thiên kiêu trước đó không còn quan trọng nữa.
Trên thế giới này cũng không còn ai có thể đe dọa đến vị trí xếp hạng của anh ta nữa.
Ánh mắt Nạp Lan Thiên hiện lên vẻ điên cuồng, nhìn cao thủ hai nhà Nạp Lan và Nam Cung bao vây Lâm Chính lần nữa, bản thân anh ta cũng bước lên trước mấy bước.
Anh ta vẫn có thể đánh nữa.
Anh ta muốn tìm cơ hội đích thân đánh nát tay chân của tên này, làm đứt gân mạch của anh.
Anh ta muốn tự mình chôn vùi thiên tài tuyệt thế này.
Người xung quanh đều trợn to mắt nhìn.
Bích Trân, An Viên đã tuyệt vọng hoàn toàn.
Nam Cung Vân Thu vô cùng kích động, nhìn chằm chằm Lâm Chính, thậm chí đã lấy điện thoại ra quay lại cảnh tượng này.
Cô ta đã sốt sắng không đợi được, muốn nhìn thấy cảnh tượng Lâm Chính quỳ xuống cầu xin tha thứ như một con chó chết.
Lúc này hai người thế gia Nam Cung đã đứng trước mặt Lâm Chính, giơ tay ra túm lấy bả vai anh.
“Bắt lấy!”
Tiếng hét vang lên.
Mấy người đó dùng hết sức bình sinh khóa chặt tay chân anh không để anh có đường chạy thoát.
Mọi người đều ngừng thở.
Nhưng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này…
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt...
Từng tiếng kiếm đáng sợ bỗng vang lên.
Sau đó nhìn thấy tàn ảnh bên cạnh Lâm Chính lắc lư rồi vài đường kiếm quang lóe lên.
Các cao thủ của thế gia Nam Cung định chạm vào Lâm Chính đó lập tức khựng lại, cứng đờ đứng tại chỗ.
Trước mặt họ là những bóng người mặc áo giáp đen tuyền, tay cầm trường kiếm.
“Cái gì?”
Nam Cung Mộng đứng phắt dậy.
Nạp Lan Thiên cũng dừng bước, kinh ngạc nhìn bên đó.
Hiện trường lại nhốn nháo.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn những bóng người bỗng xuất hiện này.
“Chuyện gì thế này?”
“Họ là ai thế?”
“Lẽ nào… là người của tên này?”
Tiếng ngạc nhiên vang lên vẫn chưa dứt.
Thì lại thấy đám người mặc áo giáp này đồng loạt cho kiếm vào vỏ rồi đứng bên cạnh Lâm Chính như những bức tượng điêu khắc.
Lúc này đám người thế gia Nam Cung mới có động tĩnh.
Giờ mới thấy trên cổ họ có một khe hở rất nhỏ màu đỏ, sau đó đầu chậm rãi rơi xuống đất.
“A!”
Tiếng thét vang vọng khắp nơi.
Mấy người của thế gia Nam Cung thế mà lại bị đám người này chém ngay tại đây…
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Nam Cung Mộng đứng phắt dậy, gào lên.