TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1266: HỦY DIỆT

Lâm Chính bước tới với khí thế hừng hực. Vài cao thủ nhà Nam Cung lập tức lao lên, định chặn Lâm Chính lại. Thế nhưng khi họ với vừa mới tiếp cận thì đã có vài bóng hình khác vung kiếm chém về phía họ.

“Cẩn thận!”, cao thủ nhà Nam Cung bị ép lùi về sau. Bọn họ căn bản không có cơ hội tiếp cận anh.

“Đó là ảnh ngự của cung Đông Hoàng”, không biết là ai nhận ra những người này bèn kêu lên.

“Ảnh ngự? Là thị vệ của Đông Hoàng Thần Quân sao?”, Nam Cung Mộng kêu lên. Ông ta chỉ nghe tên còn chưa gặp mặt bao giờ. Giờ thì cũng được chứng kiếm uy lực khủng khiếp của ảnh ngự rồi.

Có ảnh ngự trợ lực, không ai cản được Lâm Chính. Anh cứ thế tiến thằng về phía Nam Cung Mộng.

Nam Cung Mộng trông vô cùng khó coi, vội vàng lùi về sau.

“Bảo vệ gia chủ”

“Mau, mau chặn bọn họ lại. Nếu như gia chủ có mệnh hệ gì thì các người sẽ phải chết hết”, người quản gia hét lên, không ngừng đẩy người của thế gia Nam Cung lên.

Rất nhiều người lao về phía Nam Cung Mộng. Lúc này…hiện trường không chỉ có người nhà Nam Cung mà còn có cả giáo chúng của Đông Hoàng Giáo.

“Đi theo giáo chủ, tăng tốc độ tiêu diệt Nam Cung Mộng!”, Lưu Mã hét lên. Ông ta đích thân dẫn đầu đoàn người và lao lên.

Về số lượng người thì Đông Hoàng Giáo không bằng thế gia Nam Cung nhưng họ lại là đội quân tinh nhuệ nhất, là những con át chủ bài với sức chiến đấu mạnh hơn thế gia Nam Cung không biết bao nhiêu lần, cộng với khí thế hừng hực khiến thế gia Nam Cung không thể địch lại. Nếu mà xảy ra xung đột thật thì họ sẽ bại trận mất.

“Gia chủ! Đi thôi”, quản gia lao tới bên cạnh Nam Cung Mộng và vội vàng đưa ông ta đi. Nam Cung Mộng cũng biết là không thể ở lại nên lập tức quay người định bỏ chạy.

Lâm Chính hừ giọng, ghim châm bạc lên người. Thực lực của anh tăng mạnh, anh nhảy về phía đám người của Nam Cung và đuổi theo Nam Cung Mộng.

“Muốn chết à!”, đám cao thủ nhà Nam Cung tức giận, rút kiếm ra chém tới. Bốn phương tám hướng đều là kiếm ảnh bay loạn xa. Sát khí hừng hực. Nam Cung Mộng cũng quay người lại, chộp lấy vai của Lâm Chính và ấn xuống.

“Cậu tưởng tôi bỏ chạy sao? Tôi muốn cậu phải chết. Đây là thế gia Nam Cung! Cậu nghĩ rằng tôi sẽ trốn đi đâu?", Nam Cung Mộng gằn giọng, phát lực đè chặt Lâm Chính.

Lúc này Lâm Chính không có chỗ để né tránh nữa. Anh cũng chẳng thèm đi cản những thanh kiếm đang chém xuống. Anh chỉ lật tay, đâm một ngón vào ngực của Nam Cung Mộng.

Nam Cung Mộng nín thở, đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi. Lâm Chính đang định làm gì vậy? Cậu ta định liều mạng sao?

Nếu là những người khác thì Nam Cung Mộng chẳng lo lắng, nhưng Lâm Chính thì khác. Ông ta nhìn chăm chăm ngón tay anh, cảm giác trái tim như muốn rớt ra ngoài.

Đến cuối cùng Nam Cung Mộng phải thỏa hiệp. Ông ta buông tay ra khỏi vai Lâm Chính, vội vàng lùi về sau để né ngón tay của anh.

Lâm Chính không có ý định buông tha cho ông ta, ngón tay anh lao tới. Mặc dù không đâm trúng được trái tim nhưng cũng đâm trúng ngực ông ta.

Bụp! May mà xảo kình của nhà Nạp Lan cũng thường thôi nên lúc ngón tay chạm vào ngực Nam Cung Mộng, ông ta chỉ bị bay bật ra, tông đổ thêm chục người khác, ngã ra đất và nôn ra máu.

Hành động đó đã khiến Lâm Chính phải đỡ thêm vô số đường kiếm chém xuống. Đám đông nhìn chăm chăm cảnh tượng trước mặt.

"Lẽ nào Đông Hoàng Giáo chủ muốn bị phanh thây vào ngày hôm nay?", rất nhiều người có cùng suy nghĩ.

Thế nhưng một giây sau.

Keng! Keng!...Tiếng kim loại va chạm vang lên. Vô số lưỡi kiếm chém xuống người Lâm Chính tóe lửa. Chúng căn bản không thể làm gì được anh.

“Hả?”, đám đông thất kinh.

“Đao….đao thương bất nhập”, Kim Thế Minh kêu lên.

“Đây chính là uy lực của tiên thiên cương khu sao?”, Phó Vô Diệp lầm bầm. Những kẻ luyện võ khác cũng cảm thấy sợ hãi.

“Bố ơi!”, Nam Cung Vân Thu và Nam Cung Mạc Phi hét lên, lao tới đỡ Nam Cung Mộng.

“Bố…không sao….đừng lo…”, Nam Cung Mộng miệng rớm máu, cố gắng đứng dậy. Đương nhiên ông ta chỉ nói vậy còn trên thực tế cái chỉ tay của Lâm Chính đã khiến ông ta gãy mất hai cái xương, lục phủ ngũ tạng cũng bị thương nặng…May mà ông ta cũng là kẻ biết võ, có tu vi không tệ, nếu không đã mất mạng từ lâu rồi.

Vụt! Đúng lúc này người của ảnh ngự cũng lao lên, vung kiếm chém những người đang bao vây Lâm Chính.

Vụt! Vụt!...Tiếng kiếm chém đứt da thịt vang lên không ngớt. Tầm hơn chục giây thôi mà đám ảnh ngự đã lại đứng bên cạnh Lâm Chính rồi. Tình hình hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của Lâm Chính.

Lâm Chính phủi bụi trên người và bước tới. Nam Cung Mộng để lộ vẻ tuyệt vọng.

“Đi thôi!”, Nạp Lan Thiên không dám do dự, chỉ khẽ quát lên rồi nhảy ra khỏi đám đông, chạy mất.

“Không ngờ thiên kiêu xếp thứ 10 lại bỏ chạy như vậy”, Phó Vô Diệp cảm thán.

Đám đông cũng xì xầm. Lâm Chính cũng không đuổi theo Nạp Lan Thiên. Mục đích anh tới đây rất đơn giản. Đó là lấy thuốc giải và tiện thể báo thù. Nạp Lan Thiên không nằm trong số đó.

Lâm Chính nhấc tay lên, điều động Lạc Linh Huyết, chuẩn bị ra đòn với Nam Cung Mộng.

Đúng lúc này, Nam Cung Yên Nhu hét lên: “Dừng tay”.

Lâm Chính quay đầu lại. Nam Cung Yên Nhu thoát khỏi những người đang kìm kẹp mình, quỳ xuống và cúi đầu: “Thần y Lâm, nếu như anh tới báo thù thì xin hãy giết Yên Nhu đi. Tôi nguyện dùng tính mạng của mình để đổi lại mạng sống cho bố tôi” .

“Chị ơi”, Nam Cung Vân Thu khóc lóc.

“Cô chủ”, người nhà Nam Cung cũng khóc theo.

Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Tôi chỉ muốn Nam Cung Mộng chết. Còn các người sống hay chết thì tôi còn phải xem tâm trạng của mình thế nào đã. Sao cô đủ tư cách nói với tôi như vậy?”

Nói xong, anh mặc kệ Nam Cung Yên Nhu và tiếp tục đi về phía Nam Cung Mộng.

“Tôi sẽ liều chết với anh”, Nam Cung Vân Thu tức lắm, cô ta bặm môi và lao lên.

“Cô hai đừng làm càn. Để chúng tôi”, hai bóng hình lao ra, nhào về phía Lâm Chính.

Lâm Chính liếc nhìn hai bóng hình này, anh đột nhiên rút lấy thanh kiếm của một ngự ảnh ở bên cạnh và vung lên. Một đường kiếm khí dài ba trượng phóng ra, chém thẳng vào hai bóng hình đang lao tới.

Vụt! Hai kẻ đó còn chưa tiếp cận được anh thì cơ thể đã bị chẻ làm đôi, máu chảy thành sông.

Đám đông nín thở và trố tròn mắt.

“Đó là…kiếm khí thôi sao?”


Đọc truyện chữ Full