TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1281: ANH CŨNG NÊN CHO TÔI LỜI GIẢI THÍCH

Gã đàn ông Cô Phong kiêu ngạo bước tới.

Giáo chúng ở cửa rút thanh kiếm dài ra, nơm nớp lo sợ bao vây đám người Cô Phong.

Mặc dù bên phía Lâm Chính có rất nhiều người, nhưng về khí thế, họ đã hoàn toàn bị bên kia áp chế.

Đối phương có tổng cộng bảy người, cả nam lẫn nữ, mặc trường bào màu đen viền trắng, mỗi người đều chắp tay sau lưng, kiêu ngạo phách lối, vẻ ngạo mạn gần như viết hết lên mặt.

"Khốn nạn!"

Lưu Mã vô cùng tức giận, chỉ vào bảy người, hét lên: "Không phải tôi đã nói với các người rằng tôi phải vào báo cáo với giáo chủ sao? Tại sao các người lại xông vào? Thậm chí còn đánh người của chúng tôi bị thương? Các người muốn làm kẻ địch của Đông Hoàng Giáo sao?"

Tuy nhiên, đối phương phớt lờ câu nói của Lưu Mã, hỏi thẳng: "Giáo chủ của các người ở đâu? Là người này sao?"

"To gan!"

Phổi của Lưu Mã sắp nổ tung vì tức giận, chỉ muốn ra tay dạy dỗ đám người này một trận.

Nhưng lúc này Lâm Chính bên cạnh ấn bả vai ông ta, ra hiệu ông ta không nên hành động thiếu suy nghĩ.

“Giáo chủ!” Lưu Mã vội vàng hô lên.

"Muốn ra tay cũng không vội!", Lâm Chính bình tĩnh nói.

Lưu Mã chỉ đành nhẫn nhịn.

"Tôi chính là giáo chủ!", Lâm Chính liếc nhìn đám người Cô Phong, bình tĩnh nói: "Mấy người vô cớ đánh người trong giáo của tôi bị thương... có phải nên cho tôi một lời giải thích không?"

"Giải thích ư? Ha ha, giáo chủ Lâm, anh nên cảm ơn chúng tôi mới đúng!", gã đàn ông có râu quai nón đứng đầu cười nói.

"Cảm ơn? Cảm ơn cái gì?"

“Đương nhiên là cảm ơn vì chúng tôi đã không giết chúng”, gã đàn ông híp mắt.

Lâm Chính im lặng.

"Mày...”, Lưu Mã tức giận, không nhẫn nhịn được nữa mà lao thẳng lên trước tung ra một đấm về phía gã đó, miệng gầm gừ: "Đồ chó hỗn láo! Quỳ xuống cho tao!"

Lưu Mã không hề có ý thu tay lại, ông ta đã dùng hết sức của mình.

Chỉ là...

Cú đấm vừa tung ra, còn chưa chạm đến mặt gã đó thì ông ta lại bị một chưởng ngăn lại.

Bốp!

Nắm đấm đập vào lòng bàn tay.

Bị chặn lại.

Lưu Mã trợn tròn mắt, còn chưa kịp phản ứng, lòng bàn tay kia đột nhiên siết chặt nắm đấm của Lưu Mã, dùng lực mạnh, ném mạnh Lưu Mã xuống sàn.

Sức mạnh khủng bố khiến người ta khiếp sợ.

Lưu Mã bị đánh rất nặng đến nỗi nôn ra máu, cả người gần như không thể bò dậy.

"Lưu đại nhân!"

Đám người Đông Hoàng Giáo bên cạnh kinh ngạc biến sắc, vội vàng bước đến đỡ.

Ánh mắt Lâm Chính cũng trở nên dữ tợn.

"Giáo chủ Lâm, xem ra anh làm giáo chủ không ổn lắm nhỉ, thuộc hạ lại không có quy cũ như vậy, sau khi Đông Hoàng Giáo thống nhất cũng chả ra làm sao cả”, gã đàn ông cười khẩy, vẫy cổ tay.

Lâm Chính liếc nhìn Lưu Mã, phát hiện nắm đấm của ông ta đã bị biến dạng, cả năm ngón tay đều bị gãy, vô cùng thảm hại.

"Người Cô Phong tới đây có chuyện gì sao?", Lâm Chính hít sâu một hơi hỏi.

"Câu hỏi này phải là do chúng tôi hỏi giáo chủ Lâm chứ nhỉ?", gã đàn ông khẽ hừ một tiếng, nói: "Tại sao giáo chủ Lâm lại dẫn người tới gây sự ở thế gia Nam Cung? Còn phế bỏ gia chủ Nam Cung, tàn sát người của thế gia Nam Cung? Anh không biết thế gia Nam Cung có quan hệ đồng minh với Cô Phong sao?"

"Không biết, các người muốn thế nào?", Lâm Chính hỏi thẳng.

"Thật sự không biết cũng không sao. Tục ngữ có câu, không biết không có tội! Cô Phong chúng tôi cũng không đến mức hùng hổ dọa người, nhưng giờ thế gia Nam Cung lại bị Đông Hoàng Giáo hủy hoại đến mức này. Giáo chủ Lâm, dù sao anh cũng phải cho chúng tôi một lời giải thích chứ”, gã đàn ông cười nói.

“Anh muốn giải thích thế nào?”, Lâm Chính hỏi.

"Theo khẩu lệnh của phong chủ chúng tôi, giáo chủ Đông Hoàng Giáo phải giao lại hai tuyệt học đỉnh cao là "Đông Hoàng Hoàn Vũ" và "Bất Bại Thần Công" cho Cô Phong chúng tôi, đồng thời cúi đầu xưng thần trước Cô Phong, vậy thì Cô Phong chúng tôi sẽ không so đo tính toán chuyện của thế gia Nam Cung nữa, giáo chủ Lâm, anh nghe hiểu chưa?", gã đàn ông cười nói.

Đám người này đến đây đòi hỏi lợi ích...

Quả thực là vậy, sao bọn họ có thể đến báo thù cho thế gia Nam Cung chứ?

Lâm Chính suy nghĩ một chút, gật đầu, lấy từ trong ngực ra hai cuốn sách, rồi cầm trong tay.

Bìa sách là "Đông Hoàng Hoàn Vũ" và "Bất Bại Thần Công"!

Đôi mắt của bảy người đến từ Cô Phong đột nhiên mở to.

"Đại ca...”, một cô gái bên cạnh kích động hô lên.

Gã đàn ông yên lặng gật đầu, trên mặt nở nụ cười: "Ha ha, tôi biết giáo chủ Lâm là người thức thời mà! Mau đưa cho tôi!"

Tuy nhiên, Lâm Chính không đưa tới mà lại lấy ra một cuốn sách khác từ trong lồng ngực.

Đó lại là cuốn "Bát Môn Độn Giáp Thuật" được lấy từ trên người Nam Cung Thống.

"Cấm thuật?", gã đàn ông sửng sốt, lập tức vui mừng khôn xiết, liên tục đưa tay ra: "Tốt! Tốt lắm! Không ngờ ngay cả cuốn sách này mà giáo chủ Lâm cũng có! Anh đang muốn dâng lên cho phong chủ của chúng tôi sao? Mau đưa cho tôi! Mau đưa cho tôi!"

"Cầm đi đi!"

Lâm Chính ném ba cuốn sách xuống đất.

Gã đàn ông ngay lập tức cúi xuống nhặt lên.

Những người còn lại cũng vô cùng phấn khích.

Mỗi cuốn trong số ba cuốn sách này đều là tuyệt học trên thế giới.

Nếu một người có thể hội tụ ba tuyệt học này, chắc chắn có thể đứng đầu trong giới võ thuật Hoa Quốc.

Tuy nhiên, khi gã đàn ông nhặt ba cuốn sách lên, lại nhận ra có điều gì đó không ổn lắm.

Hắn liếc nhìn xung quanh.

Lúc này hắn mới phát hiện, không biết từ khi nào khắp bốn phương tám hướng đã có vô số cao thủ của Đông Hoàng Giáo.

Đám đông bao vây chặt chẽ với ba vòng bên trong và ba vòng bên ngoài, nước cũng không chảy lọt.

Vô số dao, súng, gậy gộc cũng nhắm vào họ.

"Giáo chủ Lâm, ý của anh là gì?", gã đàn ông cau mày, trầm giọng hỏi.

"Không có ý gì cả, tôi đã cho anh lời giải thích rồi đấy, bây giờ chẳng phải anh cũng nên cho tôi lời giải thích sao?", Lâm Chính bình tĩnh nói.


Đọc truyện chữ Full