TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1303: TẤT CẢ DỪNG TAY CHO TÔI

"Mang ra thật sao?".

Người đàn ông sửng sốt một lúc mới hoàn hồn, sau đó hừ một tiếng: "Tôi nói cho cậu biết, cà phê mà nguội là không ngon nữa đâu, tôi chỉ chờ 5 phút thôi. Quá 5 phút mà cà phê chưa đến thì ông đây không uống nữa".

"Được".

Lâm Chính gật đầu, rồi lấy điện thoại ra gọi đến một số.

"Vị khách này nói trong vòng 5 phút phải đến đây, nếu không ông ta sẽ không uống, nghe rõ chưa?".

Rồi tắt điện thoại.

Lâm Chính đứng một bên chờ.

"Sao nào? Có thể đến đây trong 5 phút chứ?", người đàn ông nhíu mày, liếc nhìn Lâm Chính hỏi.

"Chắc chắn sẽ đến!".

"Chắc chắn?".

Ánh mắt người đàn ông dao động, có vẻ rất không vui.

Sở dĩ ông ta bịa ra tên một loại cà phê là để tìm cớ gây sự, kết quả đối phương lại có cà phê Nhị Cẩu Tử thật.

Mẹ kiếp, rốt cuộc là ai mà ngay cả loại cà phê cứt chó này cũng phát minh ra được vậy?

Thế giới này đúng là kỳ quái!

Người đàn ông có chút tức giận.

Ông ta phát hiện hình như mình đã bị đối phương dắt mũi, suy nghĩ một lát rồi đứng phắt dậy nói: "Được rồi, 5 phút đã hết!".

Ông ta vừa dứt lời, mọi người đều ngạc nhiên.

"Ông nhầm rồi, mới... mới được 2 phút mà...", Lâm Chính nói.

"2 phút cái đầu cô ấy! Rõ ràng đồng hồ của tôi hiển thị đã được 5 phút! Cô còn muốn bịp tôi?".

"Ông... rõ ràng là ông đổi trắng thay đen", Lạc Thiên vô cùng tức giận.

Người này quả thực đến để gây sự mà.

"Cô ăn nói chú ý nhé, ông đây cũng là người có máu mặt, mà cô dám nói là tôi đổi trắng thay đen? Không ra thể thống gì cả!".

Người đàn ông tức giận quát: "Quán các cô bắt nạt khách đấy à? Ông đây muốn uống cốc cà phê, các cô không những đùn đẩy, mà còn sỉ nhục tôi như vậy? Đúng là ức hiếp người quá đáng! Người đâu! Đập quán cho tôi! Cho đám thương nhân vô lương tâm này biết người dân chúng ta không dễ bị bắt nạt đâu".

"Vâng!".

Đám đàn em của người đàn ông lập tức xông tới, bắt đầu đập phá.

Từng chiếc bàn bị hất tung lên, rất nhiều chén đĩa bị đập vỡ.

Trong quán vang lên tiếng loảng xoảng không ngớt.

Số khách ít ỏi hét lên chói tai rồi bỏ chạy.

Bên ngoài có không ít người đi đường xúm lại nhìn.

Có người định báo cảnh sát, nhưng lại bị đàn em mà người đàn ông sắp xếp ở bên ngoài ngăn lại.

"Các ông... thật là quá đáng! Quá đáng!".

Lạc Thiên tức đến mức giậm chân, định lấy điện thoại ra.

Nhưng cô ấy vừa lấy được điện thoại ra, thì người đàn ông ở bên này đã nhanh tay nhanh mắt, bỗng nhiên xông tới vung tay hất chiếc điện thoại đi.

Cạch!

Điện thoại rơi xuống đất, màn hình vỡ nát.

"Hả?".

Lạc Thiên sửng sốt, tức đến nỗi cả người run rẩy.

Nào ngờ người đàn ông vẫn không chịu tha, nhìn Lạc Thiên chằm chằm, cao giọng nói: "Cô làm gì đấy hả? Định đánh tôi sao?".

"Gì cơ?".

Lạc Thiên trố mắt ra.

Người đàn ông kia gào lên: "Đôi cẩu nam nữ này muốn giết tôi! Bọn họ muốn giết tôi!".

"Giữa thanh thiên bạch nhật mà các cô dám giết người?".

"Các cô là ma quỷ sao?".

"Không thể tha được!".

"Đánh cho tôi!".

Những người đang đập phá lập tức xông tới, định đánh Lâm Chính và Lạc Thiên.

Nhìn dáng vẻ bọn họ thì rõ ràng là muốn đánh chết không cần biết nam hay nữ.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Thiên trắng bệch.

Lâm Chính mặt không cảm xúc, bình thản nhìn.

Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc này.

"Dừng tay!".

Một tiếng quát lớn vang lên.

Tất cả mọi người đều dừng lại.

Chỉ thấy Lưu Kiến Phi bước ra khỏi đám người nhà họ Lưu ở bên cạnh, nhanh chân đi tới, chắn trước mặt Lâm Chính.

"Ông là..."

Người đàn ông kia nhíu mày hỏi.

"Tôi tên là Lưu Kiến Phi, mong ông đừng kích động, chuyện gì cũng có thể thương lượng mà", Lưu Kiến Phi mỉm cười nói.

"Lưu Kiến Phi? Không quen, tôi khuyên ông đừng lo chuyện bao đồng, kẻo lát nữa bị thương thì đừng trách chúng tôi", người đàn ông hừ một tiếng.

"Ông nể mặt đi mà! Tôi làm việc dưới trướng sếp Hùng", Lưu Kiến Phi trầm giọng nói.

"Sếp Hùng? Sếp Hùng nào?".

"Còn có thể là ai chứ? Đương nhiên là sếp Hùng của tổng công ty Giai Dược rồi", Lưu Kiến Phi đáp.

Người đàn ông nghe thấy thế thì tỏ vẻ kinh hãi: "Ông là người của sếp Hùng?".

"Đúng vậy".

"Thất lễ, thất lễ", người đàn ông vội nói.

"Không có gì".

Hai người họ nói chuyện.

Lâm Chính ở phía sau yên lặng nhìn.

Ai chẳng biết người đàn ông này là ông Trần mà Lưu Kiến Phi đã gọi điện thoại trước đó, bọn họ đang diễn kịch thôi.

Mục đích là muốn ép Lâm Chính.

Vở kịch này là diễn cho anh xem.

Nói chuyện một lúc, Lưu Kiến Phi liền ngoảnh lại nhìn Lâm Chính.

"Lâm Chính, chắc là cậu cũng đã thấy thủ đoạn của người này rồi. Ngay cả Lạc Thiên ông ta cũng không coi ra gì, tôi nghĩ đối phó với cậu chỉ là chuyện nhỏ. Bây giờ tôi sẽ cho cậu cơ hội cuối cùng. Nếu cậu ngoan ngoãn nghe lời mẹ tôi, đến cầu xin Tống Kinh, rồi lại xin lỗi mẹ tôi tử tế, thì tôi sẽ bảo người này rời đi. Nếu cậu vẫn không chịu, thì tôi mặc kệ đấy, đến lúc đó ông ta khiến cậu mất mạng hay tàn phế... thì e là không ai biết trước đâu. Thế nên bây giờ hãy cho tôi câu trả lời đi", Lưu Kiến Phi lạnh lùng nói.

Lâm Chính lắc đầu: "Tôi nghĩ ông ta không thể khiến tôi mất mạng, cũng không thể khiến tôi tàn phế được đâu".

"Cậu... chán sống thật rồi sao?".

"Nếu các ông thành tâm thành ý xin lỗi tôi, thì thực ra không có chuyện gì to tát cả. Chỉ tiếc các ông vẫn cao ngạo không chịu cúi đầu", Lâm Chính nói.

"Cậu... Được! Được! Nếu đã vậy, thì ông đây mặc kệ! Ông Trần, đánh cho tôi!", Lưu Kiến Phi tức phát điên, không thèm diễn kịch cùng ông Trần nữa mà gầm lên.

"Hừ, ra tay!", ông Trần cũng không khách sáo, quát lớn.

Một đám người lập tức ùa về phía Lâm Chính.


Đọc truyện chữ Full