Người nhà họ Lưu nín thở. Chuyện quái quỷ gì thế này?
Lúc gặp Từ Thiên thì Hùng Tiên vẫn còn thấy bình thường, nhưng vừa thấy Lâm Chính thì ông ta đã bị dọa hết hồn. Hơn nữa ông ta xin một con đường sống là thế nào? Lẽ nào kẻ vô dụng kia lại định giết Hùng Tiên sao?
“Đứng lên nói đi”, Lâm Chính ngồi ghế, hút thuốc một cách điềm nhiên.
Nhưng Hùng Tiên nào dám đứng lên. Lâm Chính nhìn Lưu Kiến Phi rồi lại nhìn khuôn mặt tối sầm của bà cụ Thái: “Không phải mọi người muốn tôi đi gặp Tống Kinh nói rõ chuyện này sao? Được, để tôi gọi Tống Kinh tới!”
Nói xong, Lâm Chính gật đầu với Từ Thiên. Từ Thiên lập tức lấy điện thoại ra gọi.
Vài phút sau, Tống Kinh đã tức tốc có mặt.
“Cậu Lâm!”, Tống Kinh vội kêu lên. Nhìn thấy cảnh tượng trong quán café, ông ta mơ hồ đoán ra được điều gì đó.
Lúc này người nhà họ Lưu thì như bị câm hết cả. Nhất là Lưu Kiến Phi đang cảm thấy da đầu tê dại kinh khủng.
“Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Người này…thật sự là thằng rể vô dụng sao?”
“Tại sao lại có nhiều người tỏ ra cung kính với cậu ta như vậy chứ?”
“Mãn San, đây thật sự là thằng rể nhà họ Tô đấy hả?”, người nhà họ Lưu hóa đá.
“Tống Kinh”, Lâm Chính gọi.
“Cậu Lâm có gì dặn dò ạ?”, Tống Kinh cung kính hỏi lại.
“Buổi tiệc tổ chức như bình thường đi. Ngoài ra, toàn bộ hợp đồng với Tô Dư vẫn tiến hành như thường, thêm vài bộ phim cho cô ấy, liên hệ với công ty quản lý tốt nhất trợ giúp cô ấy, biết chưa?”, Lâm Chính nói.
“Vâng! Cậu Lâm”, Tống Kinh đồng ý không chút do dự. Ông ta không dám phản bác.
Cả nhà họ Lưu há hốc miệng. Nếu mối quan hệ giữa Lâm Chính và Tống Kinh là chủ tớ thì Tống Kinh có cần thiết phải làm tới mức như vậy không?
“Được rồi, mọi việc đã bàn xong rồi thì tiếp theo cháu cũng nên hoàn thành yêu cầu thứ hai của bà Thái rồi nhỉ”.
Lâm Chính nói: “Cháu nên quỳ trước mặt bà Thái và nhà họ Lưu để xin lỗi phải không?"
Nói xong anh bèn đứng dậy. Ba người Từ Thiên, Hùng Tiên và Tống Kinh đồng loạt quay qua nhìn nhà họ Lưu.
Mặt ai cũng tối sầm. Họ cảm thấy da đầu tê dại và vô cùng sợ hãi. Bà cụ Thái biết nếu mà Lâm Chính quỳ xuống thật thì khéo ngày mai nhà họ Lưu cũng sẽ biến mất luôn.
“Được rồi, đừng làm vậy nữa. Coi như tôi nhìn lầm”, bà ta hít một hơi thật sâu, điềm đạm nói.
“Nói vậy tức là cháu không cần quỳ xuống trước mặt mọi người nữa nhỉ?”, Lâm Chính nói.
“Không cần nữa, bà già này không đỡ được”, bà cụ Thái nói giọng khàn khàn.
“Không đỡ được sao?”, Lâm Chính nhìn bà ta: “Lẽ nào ngoài chuyện này là ngoại lệ ra thì những chuyện khác mọi người đều đỡ được?”
Bà cụ Thái chau mày: “Sao? Cậu định lấy chúng tôi ra xả giận hay gì? Nói gì thì nói chúng tôi cũng là người thân của cậu mà. Lâm Chính, cậu định phát tiết lên người thân của mình sao?”
Lâm Chính không trả lời, chỉ nhìn Lưu Đại Bưu và phất tay. Từ Thiên hiểu ý, lập tức chỉ về phía Lưu Đại Bưu.
Hai người vệ sĩ vạm vỡ lập tức lao về phía ông ta.
“Các người làm gì vậy? Mau cút ra!”, Lưu Đại Bưu vừa tức giận vừa kinh ngạc, ông ta gào lên và lập tức phản công.
Mặc dù ông ta cũng có chút sức lực, nhưng so với vệ sĩ chuyên nghiệp thì cũng chẳng là gì. Đám vệ sĩ ghì ông ta xuống.
“Các người định làm gì?”
“Mau bỏ ông ấy ra”
“Bỏ tay ra”.
Người nhà họ Lưu lao lên lôi tay của hai người vệ sĩ. Nếu mà để so về số lượng người thì Từ Thiên cũng chẳng có gì phải sợ nhà họ Lưu. Bảy vệ sĩ từ ngoài xông vào, ngăn đám người nhà họ Lưu về một bên.
Bọn họ đành phải trân trân nhìn hai người vệ sĩ lôi Lưu Đại Bưu tới trước mặt Lâm Chính.
“Cậu định làm gì? Lẽ nào cậu định giết nó?”, bà cụ Thái không nhịn được nữa bèn hét lên.
“Giết thì không nhưng đánh phế chắc là không sao đâu nhỉ?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Nhà họ Lưu nín thở.
“Đánh phế hai tay của ông ta”, Từ Thiên hô lên.
“Vâng!”, đám vệ sĩ không hề khách khí, cứ thế ghì chặt hai tay của Lưu Đại Bưu xuống bàn. Người còn lại không biết từ bao giờ đã thiết kế được một chân ghế đẩu, định đập mạnh xuống tay Lưu Đại Bưu.
“Dừng tay!”
Người nhà họ Lưu kêu lên. Lưu Mãn San bước tới, hét lớn: “Lâm Chính! Cậu không được động vào ông ấy”.
“Bác gái, có vấn đề gì à?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Cậu vẫn còn biết tôi là bác của cậu sao? Người này là anh trai tôi, cậu dám? Có phải là cậu định làm phản rồi không? Mau bảo bọn họ thả ông ấy ra. Nhanh!”, Lưu Mãn San cuống cả lên.
“Thả?”, Lâm Chính nhìn Lưu Mãn San: “Vậy tại sao trước đó người nhà họ Lưu còn ép tôi quỳ xuống, còn gọi cả ông Trần đây tới đánh phế tôi thì bác không đứng ra nói câu nào?”
“Chuyện này…”, Lưu Mãn San nín thở, không biết phải nói thế nào.
“Ra tay!”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Không!”
Lưu Mãn Sán hét lên, nhìn về phía Tô Dư: “Tô Dư, con mau khuyên Lâm Chính đi!”