TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1313: KHIÊU KHÍCH

Câu nói của Lâm Chính khiến Tần Bách Tùng bừng tỉnh.

Đúng vậy! Vào lúc then chốt như thế này người của các tông phái, gia tộc sao có thể khoanh tay đứng nhìn được. Chắc chắn là họ sẽ nhúng tay vào.

Vì dù sao thì họ cũng đang hận lắm do trước đó tới học viện Huyền Y Phái mà không có được Nhan Khả Nhi. Lâm Chính khiến họ khó chịu thì sao họ có thể để cho anh thoải mái được.

Giờ người của thôn Dược Vương ra mặt thì họ còn sợ gì Lâm Chính nữa. Một thôn Dược Vương thôi đã khiến cho thần y Lâm tắt thở rồi, nếu họ mà liên minh vào, đứng về phía thôn này thì thần y Lâm có thể lấy cái gì ra để đấu được với họ đây?

Bên trong phòng họp...

Đại diện các tông phái ngồi kín chỗ. Người hút thuốc, người uống trà, người thì chống cằm, người thì vắt chân trông vô cùng ung dung và ngạo mạn. Cả căn phòng nháo nhào cả lên.

Cạch! Cánh cửa được đẩy ra. Lâm Chính, Tần Bách Tùng, Long Thủ bước vào.

Nhìn khói thuốc bay kín căn phòng, mọi người chau chặt mày. Đám người ngồi ở đây thấy Lâm Chính bước vào thì nhếch miệng cười và liếc mắt nhìn nhau.

“Ây da thần y Lâm, thật vinh hạnh!”

“Người ta nói là thần y Lâm có khí chất của người trời, hôm nay được gặp quả nhiên là đúng như lời đồn”.

“Thần y Lâm đã lâu không gặp”, không ít nhân vật tai to mặt lớn đứng dậy, mỉm cười và chào hỏi Lâm Chính.

“Chào mọi người”, Lâm Chính cũng mỉm cười đáp lại sau đó ngồi lên vị trí cao nhất trong phòng.

Thế nhưng mới đi được mấy bước thì anh đã phải dừng lại. Anh nhìn thấy vị trí vốn thuộc về mình đã bị một người trẻ tết tóc chiếm chỗ. Người thanh niên gác một chân lên ghế, ngả người ra và cắn hạt dưa.

Bên cạnh người này có hai thêm hai người nữa. Cả ba đều có khí tức bất phàm. Điều khiến người ta để ý hơn cả đó là trên cánh tay của người thanh niên có một hình vẽ.

Hình như là hình vẽ một con bọ cạp, trông rất sinh động và dữ dằn.

“Thiên Hạt Giáo à?”, Dịch Quế Lâm ở bên cạnh kêu lên. Với những tình huống toàn người của giới võ đạo thế này thì có Dịch Quế Lâm sẽ dễ xử lý hơn nhiều.

“Dịch Quế Lâm?”

Người thanh niên nhổ vỏ dưa, liếc mắt nhìn ông ta: “Không ngờ đường đường là môn chủ của Kỳ Lân Môn mà lại làm chó cho người khác. Hơn nữa, còn làm chó cho một kẻ thuộc hạng bề dưới, đúng là nực cười. Không biết là tổ tiên của Kỳ Lân Môn sẽ giấu mặt đi đâu đây”.

“Cậu nói cái gì?”, Dịch Quế Lâm tức giận.

“Tôi nói sai sao?”, người này tiếp tục ung dung nhổ vỏ hạt dưa. Hắn không coi Dịch Quế Lâm ra gì.

“Nhóc con hơi ngông rồi đấy”, Dịch Quế Lâm tức lắm, định ra tay.

“Quế Lâm!”, Lâm Chính lên tiếng. Dịch Quế Lâm nhìn Lâm Chính, cố gắng nén giận.

“Ý của cậu là gì? Cậu ngồi vào vị trí người của người khác thì cũng thôi, tại sao còn thách thức ông Dịch của chúng tôi? Có phải là cậu quá vô lễ không?”, Tần Bách Tùng không nhịn được nữa bèn chất vấn.

“Tôi vô lễ thì làm sao? Ông có ý kiến gì à?”, người thanh niên điềm đạm trả lời. Đúng giọng điệu khiêu khích.

“Cậu…là đồ mất dạy”, Tần Bách Tùng tức điên, ông ta không biết phải nói gì.

“Được rồi! Đừng nói nữa!”, Lâm Chính lên tiếng rồi tìm một cái ghế ngồi xuống.

Người thanh niên lại tiếp tục cắn dưa. Mọi người chứng kiến cảnh đó chỉ như đang xem kịch hay, ai cũng tỏ vẻ chế nhạo.

Tần Bách Tùng, Long Thủ, Dịch Quế Lâm càng nhìn càng thấy tức. Chỉ có Lâm Chính là không so đo nên bọn họ cũng hết cách.

“Các vị, chúng ta cũng đừng lãng phí thời gian nữa. Các vị từ xa tới, chắc chắn là có chuyện. Đã ngồi đây thì cứ nói, nếu như có điều gì mà tôi có thể giúp được thì tôi sẽ cố hết sức", Lâm Chính thản nhiên nói.

Dứt lời, mọi người đều bật cười. Câu nói khách khí như vậy không giống với giọng từ chối quyết liệt trước đó mà Lâm Chính từng nói ra.

“Hừ, ông đây muốn Nhan Khả Nhi. Không phải là trước đó cậu thẳng thừng từ chối sao? Sao giờ lại e dè thế? Đúng là nực cười”, một người đàn ông để râu dê hừ giọng.

“Cuối cùng thì cậu ta cũng biết sợ rồi. Mà cũng phải. Nếu toàn bộ chúng ta đứng về phía thôn Dược Vương thì cậu ta cũng no đòn”, người bên cạnh mỉm cười.Thái độ của Lâm Chính khiến mọi người cho rằng đó là điều tất lẽ dĩ ngẫu.

“Thần y Lâm đã nói vậy rồi thì chúng ta cũng đừng vòng vo nữa”.

Một người đàn ông trung niên để đầu đinh với nước da ngăm đen lên tiếng: “Thần y Lâm, thực ra chúng tôi tới là để giúp cậu”.

“Giúp tôi?”

“Đúng vậy, chuyện cậu và đại y của thôn Dược Vương sắp quyết đấu đã được truyền đi khắp nơi rồi. Nghe nói lần quyết đấu này liên quan cả tới tính mạng. Tôi thấy thần y Lâm còn trẻ mà đã giỏi giang như vậy, nếu chết trong tay đại y thôn Dược Vương thì đúng là đáng tiếc. Thế nên chúng tôi tới là giúp cậu chiến thắng được trận đấu này”.

“Vậy các vị giúp tôi chiến thắng thế nào đây?”, Lâm Chính hỏi.

“Ngồi yên ở nhà là được”, người này mỉm cười nói.

“Ngồi yên”, Tần Bách Tùng không hiểu. Còn Dịch Quế Lâm và Lâm Chính thì hiểu ngay.

Ngồi yên? Tức là không làm gì? Có nghĩa là ngoan ngoãn là được. Lời nói của những người này đã quá rõ ràng. Nếu Lâm Chính không mang lại lợi lạc cho họ thì họ sẽ không ngoan ngoãn ở nhà và sẽ đứng về phía thôn Dược Vương, đối phó với Lâm Chính.

Đây là điều mà Lâm Chính không muốn thấy. Yêu cầu của bọn họ là muốn anh trả một chút giá để xoa dịu bọn họ.

Tần Bách Tùng cũng đã hiểu ra bèn bặm môi. Đây rõ ràng là đục mỏ mà. Đúng là lũ lừa đảo.

“Quá đáng! Vô lý hết sức”, Tần Bách Tùng thầm chửi rủa. Đám đông chỉ mỉm cười, nhìn Lâm Chính. Bọn họ cũng không sốt ruột.

“Vậy tôi phải làm thế nào thì các vị mới ngoan ngoãn ngồi ở nhà đây?”, Lâm Chính liếc nhìn đám đông một lượt và hỏi.

“Những gì chúng tôi muốn đều đã viết ra cả rồi. Thần y Lâm, cậu có thể xem”.

Đám đông đồng loạt lấy những mảnh giấy từ trong túi ra và đặt lên bàn. Long Thủ vội vàng bước tới, thu hết những tờ giấy lại và đưa cho Lâm Chính.

Lâm Chính liếc nhìn một lượt. Sắc mặt anh không thay đổi gì nhiều.

“Bọn họ viết gì vậy thầy?”, Tần Bách Tùng vội vàng hỏi. Lâm Chính đưa cho ông ta.

Tần Bách Tùng vội nhận lấy. Sau khi xem xong, ông ta tái mặt.

“Cái gì, chuyển nhượng 60% cổ phần của Hoa Dương cho bọn họ?”

“Còn phải giao lại phương thuốc trị nhồi máu não, viêm mũi nữa sao?”

“Đến cả mười loại thuốc quý của học viện Huyền Y Phái mà cũng không buông tha, phải giao lại cho họ vô điều kiện?”

“Quá…đáng lắm rồi đấy. Đây khác gì là đục khóet học viện và Hoa Dương chứ!”, Tần Bách Tùng tức tới mức lồi mắt. Ông ta hét lên: “Không được! Tuyệt đối không thể đồng ý”.

“Nếu thần y Lâm không đồng ý thì đừng trách chúng tôi nhé".

Người trước đó lên tiếng mỉm cười nói.


Đọc truyện chữ Full