Lâm Chính rơi vào im lặng. Bầu không khí trong căn phòng trở nên vô cùng quỷ dị. Đám đông đồng loạt quay qua nhìn anh.
Tần Bách Tùng, Long Thủ, Dịch Quế Lâm cũng không dám thở mạnh. Những người khác dù gì cũng còn biết lựa cơm gắp mắm, chỉ có vị Kim công tử này là không nói nhiều, cứ thế lật bài ngửa.
Thế nhưng Thiên Hạt Giáo cũng có căn cứ để làm vậy. Trước đó Thiên Hạt Giáo đã cử người tới chỗ Lâm Chính, nói rằng muốn Nhan Khả Nhi. Lâm Chính không giao người, Thiên Hạt Giáo ra tay đánh mấy người của học viện Huyền Y Phái bị thương rồi Dịch Quế Lâm ra ta phản công khiến họ phải bỏ chạy.
Mối thù cũng được hình thành từ đó. Vậy nên vị Kim công tử này chắc chắn sẽ khiến Lâm Chính đẹp mặt.
“Vì vậy, nếu tôi không đưa cho anh thì anh sẽ giúp người của thôn Dược Vương chống lại tôi. Ý của anh là vậy phải không?”, Lâm Chính nhìn Kim công tử.
“Đúng vậy”, Kim công tử trả lời thẳng thừng, không chút do dự.
“Vậy thì chúng ta là kẻ địch của nhau rồi”, Lâm Chính nói.
“Anh muốn trở thành kẻ địch đối với Thiên Hạt Giáo chúng tôi?”, hắn nheo mắt hỏi.
Lâm Chính thản nhiên nhìn hắn. Chỉ thấy Kim công tử mặt nhuốm màu tà khí và tối sầm. Hai cao thủ sau lưng hắn cũng bắt đầu vận công.
Những người có mặt tỏ ra lo lắng. Khí thế thế này thì chắc là sẽ đánh nhau mất.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ thở dài, thả tay ra.
“Biết điều đấy!”, Kim công tử cười thản nhiên, cầm lấy Sâm Hoàng và nhìn chăm chăm.
Không ít những người khác thầm lắc đầu, mỉm cười. Thần y Lâm sợ rồi.
Lâm Chính đứng dậy, chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trong phòng họp.
“Sâm Hoàng đã trong tay, ở đây cũng chẳng còn gì nữa. Hẹn gặp lại”, Kim công tử định rời đi.
“Đừng vội vậy chứ!”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Vẫn còn việc gì sao?”, Kim công tử nhìn Lâm Chính.
“Thực ra con người tôi từ trước tới giờ chưa phải chịu thiệt bao giờ. Hôm nay các vị tới đây có lẽ là cố tình ép tôi nên tôi cảm thấy không thích”, Lâm Chính vừa đi vừa nói.
“Không thích thì đã sao? Biết điều mới là trang tuấn kiệt! Chắc thần y Lâm rõ điều này chứ?”, có người cười lạnh lùng.
“Vậy nên các người có hiểu tôi đâu. Thực ra ngay từ đầu tôi đã hiểu tâm tư của các người rồi. Và ngay từ đầu thì tôi đã có thái độ phản đối cho mọi chuyện!”
“Phản đối?”, đám đông giật mình.
“Thần y Lâm, nhưng rõ ràng vừa nãy cậu đã hứa với chúng tôi rồi mà”, có người hỏi.
“Hứa là một chuyện, làm được hay không lại là chuyện khác”, Lâm Chính điềm đạm lên tiếng.
Dứt lời …
Cạch! Cánh cửa phòng hội nghị lập tức được mở ra.
Đám đông tái mặt, vội đứng bật dậy Kim công tử nheo mắt nhìn: “Sao thế? Thần y Lâm giận rồi à? Muốn ra tay với chúng tôi sao?”
“Ha ha, thần y Lâm. Nếu cậu có suy nghĩ đó thì chỉ có thể nói rằng cậu quá ngốc. Cậu đắc tội với một thôn Dược Vương thì cũng thôi. Giờ còn định đắc tội với thế gia của mười mấy tông phái. Cậu có biết điều đó có nghĩa là gì không? Có nghĩa là cậu sẽ bị tiêu diệt đấy!.
“Ngốc vô đối!”
“Giết chúng tôi, cậu chẳng được lợi lạc gì đâu, chỉ kết thêm thù hắn và kẻ địch mà thôi. Tới khi đó thôn Dược Vương không ra tay thì chúng tôi cũng tiêu diệt cậu, cậu có tin không?”
“Thần y Lâm còn trẻ lắm. Dục tốc thì bất đạt thôi!”
“Người trẻ mà xốc nổi là dễ chịu thiệt”.
“Đúng là ngây thơ vô số tội!”
Đám đông mỉm cười. Không ai tin lời của anh. Kim công tử lắc đầu, nhúm thêm một nắm hạt dưa và tiếp tục cắn: “Tôi không nói anh có ngốc hay không mà chỉ hỏi anh, một mình anh, lấy cái gì ra để đấu với bao nhiêu người như thế này? Một Dịch Quế Lâm không giúp được gì cho anh đâu!”
“Dịch Quế Lâm à?”
Lâm Chính lắc đầu: “Anh thật sự cho rằng tôi dựa vào Dịch Quế Lâm sao?”
Dứt lời, từ bốn góc của căn phòng xuất hiện bốn bóng hình. Cảm tưởng nhiệt độ trong phòng giảm đi nhiều. Tất cả đều cảm thấy ớn lạnh, lúc này họ mới ý thức tới những người vừa xuất hiện.
“Những người này là?”
“Người của thần y Lâm sao?”
“Bọn họ vào từ khi nào thế?”
“Họ là ai vậy?”, nhiều người cảm thấy căng thẳng, tất cả đều nhìn chăm chăm bốn người vừa xuất hiện.
Đúng lúc này.
“Á!”, một tiếng kêu vang lên. Đám đông tái mặt, vội vàng quay qua nhìn. Họ phát hiện ra tiếng kêu phát ra từ một cao thủ của Thiên Hạt Giáo đứng sau Kim công tử…
“Ma Tâm làm sao thế?”, Kim công tử khẽ tái mặt, lập tức hỏi.
“Những người này là ảnh ngự! Là ảnh ngự”, người tên Ma Tâm run rẩy chỉ vào những bóng hình ở góc căn phòng
“Ảnh ngự sao?”
Có người run rẩy nói: “Không phải những người đó là cấm vệ xuất hiện bên cạnh giáo chủ Đông Hoàng à? Sao họ lại có mặt ở đây?”
“Đông Hoàng Giáo?”
Cả đám người thất kinh. Đối với họ, cái tên này không hề đơn giản. Người tên là Ma Tâm ý thức được điều gì đó vội chỉ tay về phía Lâm Chính và run rẩy kêu lên: “Đó là nhẫn Đông Hoàng? Người này…lẽ nào là Đông Hoàng Thần Quân?”