TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1331: ĐIỆU HỔ LY SƠN

Không ai ngờ rằng trên đời này lại có người dám tấn công thôn Dược Vương. Đúng là ăn gan hùm.

“Rốt cuộc là ai vậy chứ?", Niệm Sinh vội vàng bước tới, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước thôn và cảm thấy ngạc nhiên.

“Không biết nữa. Ai cũng đeo mặt nạ. Nếu có người nào bị đánh chết thì ngay lập tức sẽ được đưa đi, không hề để lại thi thể. Chúng tôi không thể nào biết được thân phận thực sự của họ”, người bên cạnh nói.

“Rõ ràng đây là vụ tấn công có âm mưu từ trước, chỉ đáng tiếc dù bọn chúng người đông cũng không làm gì được thôn Dược Vương! Đi, mở Ngũ Độc Đại Trận ra”, Niệm Sinh quát lớn: “Hôm nay, tôi phải cho những kẻ này một đi không trở lại”.

“Vâng!”, người này vội chạy đi.

Một lúc sau, mặt đất trước cổng thôn nứt ra giống như có một cơ quan nào đó mới được kích hoạt. Một lượng lớn những luồng khí màu tím, đỏ, xanh phóng vọt lên.

Hai công trình kiến trúc được lắp ghép như chiếc chòi ngay trước cổng thôn cũng bắt đầu dịch chuyển, để lộ ra hai chiếc quạt cực lớn được gài ở bên trong.

Vù vù…Quạt gió khởi động. Đám khói bay ra lập tức được quát gió thổi về phía đám người đang bu như kiến ở ngoài cổng thôn. Những người tiếp xúc với lớp khói này thì da lập tức bị rữa ra.

“Á!”, bọn họ phát ra tiếng kêu thảm thiết, lăn lộn dưới đất. Hai tay điên cuồng cào cấu những nơi bị tiếp xúc với đám khói này trên cơ thể. Đám độc này giống như axit ăn mòn da của họ. Hiện trường trở nên hỗ loạn. Cảnh tượng thật kinh hoàng.

“Mau rút! Rút thôi!”, có người hét lên. Đám đông cắm đầu rút lui. Khi họ bước ra khỏi phạm vi của lớp khói độc thì mới dừng lại.

Người thôn Dược Vương không đuổi theo. Vì sao đối phương cũng quá đông người. Nếu không có lớp khói độc này bảo vệ mà đi tấn công thì họ chết chắc. Thế là người của hai bên cách nhau một lớp khói độc.

“Những tông môn thông thường không thể nào có nhiều kẻ mạnh như vậy…Các người…là ai?”, Niệm Sinh bước tới, hét lên. Thế nhưng những người đeo mặt nạ ở phía bên này thì không một ai trả lời.

Người thôn Dược Vương cảm thấy nghi ngờ.

“Sao? Các vị câm hết cả phải không? Hay là các người không dám lên tiếng sợ bị lộ thân phận? Ai cũng đeo mặt nạ giấu như mèo giấu c*t vậy à?”, Niệm Sinh hừ giọng.

Thế nhưng đám người đó vẫn im lặng. Niệm Sinh chau mày, quay qua nói: “Đi thông báo với các vị trưởng lão, bảo họ đưa người tấn công từ phía sau núi. Phải bắt bằng được những người này và điều tra rõ thân phận của họ!”

“Yên tâm! Các vị trưởng lão đã âm thần dẫn người đi rồi. Tới khi đó các vị trưởng lão sẽ gủi tin tức tới, chúng ta tấn công kẹp. Đám này sẽ không chạy thoát được đâu”, người bên cạnh mỉm cười.

“Tốt lắm!”, Niệm Sinh trông bình thản hơn đôi chút.

Ông ta nhìn đồng hồ, nhếch miệng cười: “Từ đường bí mật tới phía sau núi chắc tầm mười phút. Chúng ta khống chế đám người này để các vị trưởng lão có thêm thời gian”

“Được!”, những người khác gật đầu.

Niệm Sinh bước tới: “Nghe rõ đấy! Mặc dù bọn tôi không biết các người là ai, nhưng với sức mạnh của thôn Dược Vương mà muốn điều tra thân phận các người thì cũng dễ như trở bàn tay thôi. Tôi khuyên các người, ngoan ngoãn đầu hàng. Tôi có thể đảm bảo không khiến các người bị thương và cũng không truy cứu trách nhiệm”.

Đối phương vẫn không hề đáp lại.

“Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc thôn Dược Vương chúng tôi và mọi người đã xảy ra hiểu lầm gì thôi. Nếu như có thể giải quyết trong hòa bình thì chúng tôi cũng không muốn dùng vũ lực làm gì”, Niệm Sinh lại nói.

Thế nhưng đối phương vẫn im lìm và không chịu rời đi. Niệm Sinh bỗng cảm thấy có gì đó không ổn. Đám người này rốt cuộc định làm gì?

Nếu như thật sự muốn ra tay với thôn Dược Vương thì nên tìm các lối khác xâm nhập vào chứ không phải là cứ đứng ngây ra trước cổng thôn như thế kia.

Rõ ràng là họ đang lãng phí thời gian. Ông ta nhìn kỹ đám người này, nhìn ánh mắt sau lớp mặt nạ của họ thì mới phát hiện ra những người này có phần hơi mệt mỏi.

“Các vị trưởng lão còn bao lâu nữa mới tới được sau núi?”, Niệm Sinh khẽ hỏi.

“Chắc tầm 4,5 phút nữa”

“4, 5 phút nữa sao? Thôi mặc kệ đi. Tất cả mọi người chuẩn bị. Chúng ta xông ra”, Niệm Sinh kêu lên.

Những người xung quanh nhìn nhau với vẻ kỳ lạ.

“Niệm Sinh! Ông làm gì vậy? Các vị trưởng lão còn chưa tới nơi. Giờ chúng ta lao ra, nếu như đối phương không đấu mà bỏ chạy thì phải làm sao? Hơn nữa, đối phương đông người thế kia, sự di chuyển đột ngột chắc chắn sẽ gây ra rất nhiều thương vong. Điều đó sẽ gây ra bất lợi đối với chúng ta”, người bên cạnh lập tức bước ra, đanh mặt nói.

“Kinh Diệp! Tôi cảm thấy có gì đó không ổn. Những con người này quá kỳ lạ. Tôi có dự cảm chẳng lành, cần phải nhanh chóng giải quyết bọn họ. Cho dù có phải trả giá cũng được. Nếu như kéo dài thêm thì sợ rằng…sẽ xảy ra vấn đề mất”, Niệm Sinh khẽ nói.

“Hừ! Đây là thôn Dược Vương, những kẻ này có thể làm gì được chứ? Bọn họ đến cổng thôn còn không tấn công được thì có gì phải lo lắng?”

“Đúng vậy, Niệm Sinh! Ông nghĩ nhiều rồi”.

“Tôi thấy bọn họ chẳng qua chỉ là một đám ô hợp mà thôi!”, đám đông cũng phụ họa theo, chẳng ai thấy bận tâm tới chuyện này.

“Đúng vậy Niệm Sinh! Mọi người nói đúng! Vừa rồi tôi có quan sát. Những người này mặc dù có nhiều cao thủ nhưng giữa họ không hề có sự phối hợp. Nếu tôi đoán không nhầm thì đám người này liên kết lại để gây rối với chúng ta. Một đám ô hợp thì ông có gì phải sợ? Đợi các vị trưởng lão tới được sau núi, chúng ta trong, ngoài kết hợp tấn công thì chúng chết chắc”.

“Vậy tại sao bọn họ lại quấy rối thôn của chúng ta?”, Niệm Sinh hỏi.

“Điều này…”, người kia do dự lắc đầu.

“Có khi nào liên quan tới thần y Lâm không?”, Niệm Sinh đột nhiên nói tiếp.

Người kia giật mình, sau đó bật cười: “Ha ha…Niệm Sinh, ông nghĩ gì thế? Tên họ Lâm đó sử dụng nghịch chuyển châm chắc đã chết từ lâu rồi. Tôi thấy người của học viện giờ đang tất bật lo cho hậu sự của cậu ta thì có”.

Đám đông cũng bật cười: “Niệm Sinh, ông nghĩ nhiều quá rồi đấy”.

“Tên đó ngoẻo từ lâu rồi, sao có thể liên quan tới chuyện này được”.

“Ông buồn cười quá đấy”.

Đúng lúc này…

Bùm! Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên từ bên trong thôn Dược Vương. Nụ cười của đám đông tắt lịm.

Niệm Sinh đột nhiên ý thức được điều gì đó bèn kêu lên: “Hướng đó…không hay rồi, chúng ta bị trúng kế điệu hổ ly sơn mất rồi!”。


Đọc truyện chữ Full