Đuổi hết đám người đó đi rồi, Lâm Chính thu dọn sơ qua, sau đó quay về Giang Thành.
Anh đã ở đây tròn ba ngày, cũng nên quay về rồi.
Nơi này gọi là núi Tiên Nhân.
Trong núi có một động phủ Thiên Nhân, là một hang động thiên nhiên hội tụ linh vận của đất trời, hấp thu tinh hoa thiên nhiên tạo thành, dưỡng thương ở đây thích hợp hơn cả.
Thời cổ đại có nhiều thầy thuốc nổi tiếng từng chuyển người bệnh bị bệnh nan y đến đây điều trị. Nơi này luôn có một người trông coi động phủ, đề phòng kẻ rắp tâm phá hoại động phủ.
Thời đại này là ông Dịch.
Ông Dịch đã canh giữ ở đây cả đời, không con không cái, cô độc lẻ loi. Nếu không phải những năm trước Lâm Chính tình cờ tìm đến đây, ông Dịch thấy y thuật của Lâm Chính xuất sắc, khăng khăng muốn bái anh làm thầy, ông Dịch cũng sẽ không có thêm một người thầy trên danh nghĩa như vậy.
Ông Dịch đã ở đây cả một đời, bình thường sẽ khám bệnh cho những người dân trong thôn hoặc người sống trong núi, sau này danh tiếng tăng cao lại tiếp nhận một vài người bệnh nan y, cứu vô số người. Ông ta có y thuật cao siêu, cộng thêm ở sâu trong núi nên được gọi là Dịch thần tiên.
Lần này Lâm Chính đến đây không phải vì ông Dịch, mà là vì động phủ này.
Anh bị ảnh hưởng bởi di chứng của Nghịch Chuyển Châm, chỉ đành điều dưỡng trong động phủ. Bên cạnh đó, anh đã cướp hết vườn thuốc tổ tiên của thôn Dược Vương, trên tay có nhiều loại thuốc hiếm có trên thế gian. Kết hợp những vị thuốc quý hiếm có thể cứu sống người sắp chết này, di chứng của Nghịch Chuyển Châm không khó để giải trừ.
Nhưng Lâm Chính vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, thời gian này anh còn cần phải điều dưỡng thật tốt, nếu không, sức mạnh của Nghịch Chuyển Châm vẫn sẽ đe dọa đến tính mạng của anh bất cứ lúc nào.
Thật ra Lâm Chính đã nghĩ đến chuyện ở động phủ này thêm một thời gian, tìm hiểu rõ di chứng của Nghịch Chuyển Châm.
Nhưng… anh không đợi được!
Thôn Dược Vương có thể đe dọa đến Học viện Huyền Y Phái bất cứ lúc nào.
Nghĩ đến đó, Lâm Chính lập tức khởi hành, gấp rút chạy đến Giang Thành.
Điện thoại của anh đã hết pin, không thể thông báo cho phía Mã Hải, lúc đi vội vàng nên tiền cũng không mang theo, chỉ có thể bắt taxi về Giang Thành.
Tài xế taxi cực kỳ không tình nguyện, anh ta quan sát Lâm Chính từ trên xuống dưới một lượt.
Mặc dù Lâm Chính trông rất đẹp trai, sau khi rời khỏi động phủ Thiên Nhân, gương mặt anh càng thêm tuấn tú, còn tuấn tú hơn cả trước kia, ngay cả đàn ông nhìn thấy cũng hơi dao động, nhưng quần áo Lâm Chính lam lũ, đầy bụi bặm, trông giống như vừa mới chạy nạn.
Anh đi từ núi Tiên Nhân đến Giang Thành ít nhất cũng phải mười tiếng đi xe, tiền đi phải nói là cao trên trời.
“Từ đây đến Giang Thành không phải mấy nghìn tệ thì tôi không đi đâu, anh có tiền không?”, tài xế không nhịn được hỏi.
“Anh đến Học viện Huyền Y Phái, tôi sẽ trả ai gấp đôi tiền xe”, Lâm Chính nói.
“Cái gì? Học viện Huyền Y Phái? Anh không nhầm lẫn đấy chứ? Học viện Huyền Y Phái đã không còn nữa rồi!”, tài xế bật cười, nói.
“Cái gì?”.
Hơi thở của Lâm Chính run rẩy, cơ thể đột nhiên ngã về phía trước, mở to mắt nhìn tài xế: “Anh nói lại lần nữa xem, Học viện Huyền Y Phái sao rồi?”.
“Học viện Huyền Y Phái không còn nữa rồi! Anh không biết à? Hôm qua đã điều tra niêm phong rồi, bắt rất nhiều người, người bệnh trong đó đều được chuyển đến bệnh viện thành phố! Bây giờ Học viện Huyền Y Phái cũng đã niêm phong đóng cửa!”, tài xế kỳ quái nhìn anh.
“Không thể nào!”.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh đi, nghiến răng nghiến lợi: “Học viện Huyền Y Phái hành y cứu người, truyền dạy y học, khám bệnh bốc thuốc miễn phí, cứu người vô số. Một nơi như vậy sao lại bị điều tra niêm phong? Chắc chắn là anh nhầm lẫn rồi!”.
“Anh cãi làm gì? Báo có đăng rồi! Hôm qua Học viện Huyền Y Phái nổ ra một vụ tranh chấp y tế rất nghiêm trọng, làm chết rất nhiều người. Chuyện đó rất lớn, không thể không đóng cửa tạm thời. Tự anh không biết đi xem báo đi, cãi với tôi có ý nghĩa gì?”, tài xế tức giận, đùng đùng quát lên.
Lâm Chính nghe vậy, đồng tử co lại, đại não hỗn loạn.
“Nếu anh không có tiền ngồi xe thì đừng ảnh hưởng công việc của tôi!”, tài xế hừ một tiếng, nói.
“Đến Dương Hoa! Tôi sẽ trả anh gấp đôi!”, Lâm Chính nói.
“Gấp đôi? Chỉ dựa vào anh? Trên người anh có được một xu nào không?”, tài xế không tin.
“Gấp ba!”, Lâm Chính lại hét lên.
Tài xế sửng sốt, nhìn vẻ mặt Lâm Chính, thấy anh không giống như đang đùa, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Được, tôi tin anh một lần. Tôi nói cho anh biết, trên xe có camera đấy, nếu anh xù tiền xe, tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh!”.
Nói xong, tài xế nhấn ga, đi về phía Giang Thành.
Lâm Chính im lặng không nói.
Trên xe, anh vô cùng thấp thỏm.
Anh thật sự không ngờ sự việc sẽ nghiêm trọng như vậy.
Ngay cả Học viện Huyền Y Phái cũng bị niêm phong.
Đây là sức mạnh của thôn Dược Vương sao?
Tình hình có thể còn tồi tệ hơn trong tưởng tượng.
Cũng không biết mấy người phía Tần Bách Tùng thế nào rồi.
Bây giờ Tiểu Nhu có an toàn không?
Tài xế đi rất nhanh, chỉ chín tiếng đồng hồ đã đến Giang Thành.
Tuy nhiên, khi xe taxi sắp đến trụ sở chính của Dương Hoa mới phát hiện mấy con đường xung quanh đã kẹt cứng.
“Xảy ra tai nạn rồi sao? Sao lại nhiều xe vậy?”.
Tài xế tò mò nhìn về phía trước.
Lâm Chính có dự cảm chẳng lành.
Lúc này, tiếng xe cứu thương vang lên từ phía sau xe taxi.
Tài xế vội vàng lách xe vào chỗ trống bên cạnh, nhường đường cho xe cấp cứu ở phía sau.
Xe cấp cứu lại đi qua hết chiếc này đến chiếc khác…
Tổng cộng có sáu chiếc.
“Xảy ra tai nạn giao thông gì lớn lắm sao? Sao có nhiều xe cấp cứu vậy?", tài xế thò đầu ra ngoài cửa sổ, tò mò hỏi.
Đúng lúc này, Lâm Chính đẩy cửa xe ra.
“Má nó, quả nhiên mày định xù tiền! Thằng nhóc thối, đừng chạy!”.
Tài xế vội vàng xuống xe đuổi theo.
Nhưng Lâm Chính cứ như không nghe thấy, chạy thẳng một mạch đến trụ sở chính của Dương Hoa.
Đợi đến khi chạy tới Dương Hoa, anh chợt dừng bước.
Các lối ra vào của trụ sở chính Dương Hoa đã bị phong tỏa, nhiều nhân viên y tế khiêng cáng đưa từng thi thể ra khỏi công ty Dương Hoa…
Phải!
Đó là thi thể!
Lâm Chính kinh hãi, cả người sững sờ.
Anh có thể nhìn ra những người nằm trên cáng… đều đã tắt thở.
Cho dù nhân viên y tế tiếp tục cấp cứu, những người này cũng đã không còn hô hấp hay nhịp tim, không có cách nào xoay chuyển…
Lúc này, Lâm Chính nhìn thấy một bóng người quen thuộc, đầu óc suýt thì nổ tung.
Mã Hải!
Anh lập tức chạy tới, vội lấy châm đâm vào cổ người đó.
Ngay lập tức người đó rùng mình.
“Này! Anh làm gì vậy?”.
“Anh là ai?”.
Nhân viên y tế khiêng cáng vội vàng ngăn cản.
“Tôi là bạn ông ấy!”.
Lâm Chính vội vàng giải thích, sau đó hét lên với Mã Hải: “Mã Hải! Mã Hải! Ông sao rồi?”.