Nhan Khả Nhi cảm thấy đầu mình ong lên, còn tưởng là mình nghe nhầm.
Hủy diệt thôn Dược Vương?
Đây chẳng khác nào là suy nghĩ viển vông, mơ mộng hão huyền!
Nếu là người khác nói ra những lời như vậy, thì chắc chắn Nhan Khả Nhi sẽ lớn tiếng chửi mắng, mắng cho đến khi họ tỉnh táo lại mới thôi.
Nhưng những lời này lại thốt ra từ miệng thần y Lâm.
Với thực lực mà thần y Lâm thể hiện ra hiện giờ, thì Nhan Khả Nhi cảm thấy ít nhất vẫn có đủ tư cách.
Dù sao những thế lực trong tay thần y Lâm như Dương Hoa, học viện Huyền Y Phái, Kỳ Lân Môn, đảo Vong Ưu, Nhan Khả Nhi đều từng nghe nói đến.
Không lâu trước đó, cô ấy vô tình phát hiện ra một số cao thủ trải khắp học viện Huyền Y Phái.
Hình như những người đó là người của Đông Hoàng Giáo.
Hơn nữa bọn họ còn gọi thần y Lâm là giáo chủ?
Vậy chẳng phải là thần y Lâm đã nắm được Đông Hoàng Giáo sao?
Nếu thần y Lâm có nhiều thế lực như vậy trong tay, đối đầu với thôn Dược Vương cũng không có vấn đề gì lớn.
Nhưng muốn hủy diệt thôn Dược Vương thì vẫn là chuyện nghìn lẻ một đêm.
“Thần y Lâm, lần này… anh mang bao nhiêu người đến?”, Nhan Khả Nhi dè dặt hỏi.
“Một mình tôi”.
“Hả?”.
Nhan Khả Nhi kêu lên thất thanh, trợn mắt há mồm.
“Có chuyện gì vậy?”.
Tần Hoán ở bên ngoài lại thò đầu vào nhìn.
Cũng may tốc độ của Lâm Chính đủ nhanh, né đi kịp thời, đứng sát vào mép tường, tránh được ánh mắt của hắn.
“Tôi… tôi đau… đau quá nên kêu lên…”, Nhan Khả Nhi cố làm ra vẻ đau đớn, khuôn mặt vặn vẹo nói.
“Hừ!”.
Tần Hoán lạnh lùng hừ một tiếng, rồi lại quay ra.
Lúc này Lâm Chính mới quay lại bên cạnh Nhan Khả Nhi.
“Tôi xin lỗi”, Nhan Khả Nhi nhỏ giọng nói.
“Không sao, nếu bị lộ thì tôi sẽ cưỡng chế đưa cô rời khỏi đây”, Lâm Chính nói.
“Tôi thì không quan trọng, nhưng thần y Lâm, anh… anh đến một mình thật sao?”, Nhan Khả Nhi nuốt nước bọt hỏi.
“Phải”, Lâm Chính đáp không chút do dự.
Nhan Khả Nhi có chút ngớ người, run giọng hỏi: “Anh định làm thế nào?”.
Lâm Chính nhìn bốn phía, bình tĩnh đáp: “Tôi định trà trộn vào thôn Dược Vương, cô có cách gì không?”.
“Anh muốn làm gì?”.
“Chuyện này cô đừng quan tâm, sắp xếp một thân phận cho tôi đi”.
“Việc này… tôi biết sắp xếp cho anh kiểu gì đây? Bây giờ tôi cũng chẳng khác nào phạm nhân”, Nhan Khả Nhi thở dài, ánh mắt tỏ vẻ khổ sở.
“Lúc trước ở thôn dược Tân Điền, tôi nghe có người từng nói với người ở thôn Dược Vương của cô là… hình như bố cô chính là trưởng thôn Dược Vương? Sao cô lại trở thành phạm nhân được chứ?”, Lâm Chính hỏi.
“Chuyện này nói ra thì dài lắm… Đúng vậy, bố tôi đúng là trưởng thôn Nhan Tam Khai của thôn Dược Vương… Chỉ tiếc là ông ấy chưa bao giờ coi tôi là con gái, ngược lại, tôi chỉ là một vị thuốc dẫn cao quý trong mắt ông ấy, kiệt tác mà ông ấy đắc ý nhất”, ánh mắt Nhan Khả Nhi đầy thê lương khổ sở.
“Thuốc dẫn?”.
“Sau khi tôi sinh ra, người trong thôn đã đối xử với tôi khác với những người khác, bởi vì tôi từ nhỏ đã có thể chất đặc biệt, là thể chất linh thảo cực kỳ hiếm gặp. Người của thôn Dược Vương vẫn luôn khát khao thể chất này, sự xuất hiện của tôi cuối cùng cũng hoàn thành giấc mơ của bọn họ”.
“Khát khao? Cô có ý gì?”, Lâm Chính nhìn cô ấy.
Nhan Khả Nhi thở dài, nụ cười càng thê lương sầu thảm.
“Đúng là khát khao thật, bởi vì sự ra đời của tôi là do người bên trên thôn Dược Vương sắp xếp”.
“Người bên trên là ai?”, Lâm Chính hỏi.
“Một người có quyền lực lớn hơn cả bố tôi, chủ nhân thực sự của thôn Dược Vương.Từ 20 năm trước, người bên trên đã ra một nhiệm vụ, phải tìm được người có thể chất linh thảo. Sau khi tìm được người này sẽ cử hành lễ dược tế. Lễ dược tế này cụ thể làm những gì thì tôi không biết, nhưng tôi biết nghi lễ này liên quan đến tương lai của cả thôn Dược Vương. Thế là thôn Dược Vương vừa phái người ra ngoài tìm kiếm, vừa tự bồi dưỡng người có thể chất linh thảo”.
“Tự bồi dưỡng? Thứ này thì bồi dưỡng kiểu gì?”, Lâm Chính nhíu mày, bỗng anh nghĩ ra gì đó, sắc mặt trở nên khó coi: “Lẽ nào là…”
“Đúng vậy, cưỡng chế dùng dược vật để bồi dưỡng! Có thể anh không biết, thực ra tôi là đứa con thứ sáu của mẹ tôi! Trước kia bố tôi… có hơn 30 đứa con!”.
Lâm Chính không nói gì, đã lờ mờ đoán được một chút.
“Năm người anh chị trước tôi… đều chết yểu! Bố tôi và mẹ tôi không hề kết hôn, bà ấy chỉ là công cụ sinh con của bố tôi mà thôi. Bố tôi ép bà ấy dùng thuốc do người bên trên điều chế ra, hi vọng thông qua thuốc để cải tạo cơ thể mẹ tôi, sau đó sinh ra những đứa trẻ có thể chất linh thảo. Do dùng thuốc quá liều, cộng thêm sinh đẻ quá độ, sức khỏe của mẹ tôi càng ngày càng kém. Hơn nữa do ảnh hưởng của thuốc, những đứa trẻ sinh ra nếu không phải là thể chất linh thảo thì đa phần là không giữ được. Sau khi sinh được năm đứa con, bố tôi vẫn không tha cho người mẹ đã chịu đủ giày vò cả thể xác lẫn tinh thần của tôi, ép bà ấy tiếp tục mang thai tôi”.
“Cuối cùng, tuy tôi được sinh ra thuận lợi, nhưng sức khỏe mẹ tôi đã sa sút hoàn toàn, trong đêm ngày thứ hai sau khi sinh ra tôi, bà ấy đã chết ở trên giường. Ngoài mẹ tôi còn có bốn người phụ nữ nữa cũng chịu chung số phận như vậy, trở thành vật hi sinh của thôn Dược Vương, tất cả đều chết trong thôn… Sau khi tôi ra đời, cuối cùng bố tôi cũng không còn đi tìm những người phụ nữ được coi là công cụ sinh con nữa”.
Nhan Khả Nhi cắn chặt môi, nói đầy đau khổ.
“Vậy mẹ kế của cô… là sao vậy?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
“Việc này còn phải hỏi sao? Bà ta là vợ của bố tôi! Những người phụ nữ đã chết trước đây, bao gồm cả mẹ tôi, đều chỉ là công cụ sinh con của bố tôi, ông ấy chưa bao giờ coi bọn họ là vợ. Mẹ kế của tôi là con gái của một đại gia tộc trong thôn, môn đăng hộ đối với bố tôi, bố tôi có thể làm trưởng thôn cũng là nhờ sự ủng hộ của nhà mẹ kế, đương nhiên ông ấy sẽ thừa nhận địa vị của bà ta rồi”.
Nhan Khả Nhi cười khẽ: “Một tháng sau cái chết của mẹ tôi, cũng tức là tháng đầu tiên tôi ra đời, bố tôi đã đường đường chính chính cưới mẹ kế tôi về. Tuy tôi từ nhỏ đã được mẹ kế nuôi nấng, nhưng bao năm nay, bà ta chưa bao giờ coi tôi là người, mà chỉ coi là một con chó cảnh, thích đánh thì đánh, thích chửi thì chửi, tâm trạng tốt thì tôi mới có cơm ăn, tâm trạng không tốt thì tôi nhịn đói một ngày là chuyện thường. Bố tôi chưa bao giờ hỏi tới tôi, nếu không nhờ thể chất đặc biệt của tôi, thì sao những người này có thể gọi tôi là “cô chủ” chứ? Trong mắt bọn họ, tôi chẳng khác nào một con chó!”.
Nhan Khả Nhi nói đến đây, ánh mắt lóe lên tia sáng, nước mắt như mưa…