Câu nói của Tiêu Hồng khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
"Tiêu sư huynh, anh... anh có thể giải độc cho anh ta sao?", Tiết Phù ngạc nhiên hỏi.
"Tiêu Hồng, anh đừng huênh hoang ra vẻ! Ngay cả Phương sư tỷ cũng không biết người này bị trúng độc gì thì sao anh có thể giải được chứ? Y thuật của anh còn kém cả Phương sư tỷ đấy", Lý muội muội ở bên cạnh khinh bỉ nói.
"Phải đấy, Tiêu Hồng, anh đừng gây thêm rắc rối nữa".
"Vừa nãy Tiết sư muội nói số rễ thuốc Đồng Khánh kia đều là do anh hái, hơn nữa anh mất chưa đến nửa tiếng đã hái xong. Với thủ pháp hái thuốc của chúng tôi, muốn hái xong 15 cây thì phải mất ít nhất một tiếng. Anh chỉ mất nửa tiếng đã hái xong, chắc chắn là hái nhầm rồi".
"Tôi nghĩ chuyện này là do anh đấy".
"Đúng".
"Tất cả là lỗi của anh".
Mấy cô gái nhao nhao nói.
Rõ ràng bọn họ muốn đổ tội cho Tiêu Hồng, để bảo vệ Tiết sư muội của bọn họ.
"Sao các chị có thể nói như vậy được?", Tiết Phù cuống lên.
Tiêu Hồng vẫn rất bình tĩnh, nói: "Tiết sư muội, cô đi lấy châm đi, tôi nói rồi, tôi chữa được".
"Sư huynh...", Tiết Phù tiến thoái lưỡng nan.
"Tiêu Hồng, anh có biết sư đệ này của tôi trúng độc gì không? Anh chữa bậy chữa bạ, nhỡ xảy ra chuyện gì thì anh nghĩ xem nên làm thế nào chưa?", đúng lúc này, Vương Nhất ngồi xổm xuống, nheo mắt cười nói với Tiêu Hồng.
“Đương nhiên là tôi biết anh ta trúng độc gì rồi, lấy cho tôi một bộ châm bạc, tôi có thể chữa khỏi cho anh ta”, Tiêu Hồng nói.
“Nói không biết ngượng mồm!”.
“Anh tưởng mình là thần y sao?”.
Mọi người nhổ nước bọt, vẻ mặt đầy khinh bỉ.
Vương Nhất cười lớn, vung tay nói: “Được, nếu Tiêu sư huynh của chúng ta tự tin như vậy thì… người đâu, lấy cho anh ta một bộ châm bạc! Để tôi xem, Tiêu sư huynh của chúng ta giải độc cho sư đệ này kiểu gì!”.
“Được, để xem anh ta giải kiểu gì!”.
Một người của thôn Dược Vương lập tức chạy đi lấy châm bạc, đưa cho Tiêu Hồng.
Tiêu Hồng lật áo của sư đệ kia lên, tay nhón châm bạc, bắt đầu châm cứu.
“Tiêu sư huynh, khoan đã!”.
Đúng lúc này, Vương Nhất lại kêu lên.
“Còn chuyện gì sao?”.
“Cũng không có gì, tôi chỉ muốn hỏi Tiêu sư huynh, nếu anh không loại bỏ được độc trên người sư đệ này… thì phải làm sao?”, Vương Nhất nheo mắt hỏi.
“Anh muốn thế nào?”, Tiêu Hồng hỏi vặn lại.
“Cậu ta bị trúng độc là do các anh, tôi cũng không làm khó các anh, tôi muốn anh và Tiết Phù đến chỗ Nhị trưởng lão xin thuốc giải. Nếu không lấy được thuốc giải, hoặc làm lỡ thời gian, thì hai người các anh hãy đi tạ tội, không vấn đề gì chứ?”, Vương Nhất nói.
“Được!”.
Tiêu Hồng gần như là đồng ý ngay tắp lự.
“Thẳng thắn lắm”, Vương Nhất cười lớn.
“Tiêu Hồng, cậu…”
Phương sư tỷ vô cùng lo lắng.
“Sư tỷ, phải làm sao bây giờ?”, Tiết Phù sốt ruột như kiến bò chảo nóng.
“Mặc kệ cậu ta”, Phương sư tỷ hừ mũi: “Chuyện do Tiêu Hồng tự gây ra, chúng ta cứ kệ đi, đến lúc đó không chữa khỏi hay làm chết người, thì chúng ta cứ nói là lỗi của Tiêu Hồng, không liên quan gì đến chúng ta hết”.
“Sư tỷ, sao có thể thế được? Đây là thuốc do em và Tiêu Hồng sư huynh cùng hái mà!”.
“Vậy chị muốn thế nào? Chịu trách nhiệm cùng anh ta à? Đâu phải chị không biết quy định do người bên trên mới lập ra? Hái nhầm thuốc gây chết người, ít nhất cũng bị nhốt ở Ngũ Độc Phòng, chị muốn chết sao?”, Lý muội muội vội khuyên nhủ.
Tiết Phù nghe thấy thế, khuôn mặt xinh đẹp liền trắng bệch, dường như nghĩ đến chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ, cả người không khỏi run rẩy.
Hồn vía bay lên mây.
“Hay là để chị… chị đi xin Nhị trưởng lão thử xem sao”, cô ấy run giọng nói.
“Xin Nhị trưởng lão cũng vô ích thôi, muốn xin thì chỉ có thể xin Vương Nhất”, người bên cạnh nói.
Tiết Phù cắn chặt môi, hít sâu một hơi, nhìn về phía Vương Nhất, rồi lại nhìn về phía Phương sư tỷ.
“Sư muội, em tự ra quyết định đi, em muốn cứu cậu ta hay là tự cứu bản thân… Có lẽ chỉ có thể hi sinh thôi”, Phương sư tỷ cũng vô cùng tuyệt vọng.
Tiết Phù không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đau khổ đưa ra quyết định, chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói cắt đứt dòng suy nghĩ của cô ấy.
“Xong rồi, đã châm cứu xong, độc của anh ta đã được giải”.
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều nhìn về phía phát ra âm thanh.
Là Tiêu Hồng!
Chỉ thấy anh không chút hoảng loạn, cất châm bạc đi, động tác điềm tĩnh nhẹ nhàng.
“Giải được độc rồi?”.
“Nhanh như vậy sao?”.
“Thật hay giả vậy?”.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
“Anh xong rồi sao?”, một người run rẩy hỏi.
“Ừ”, Tiêu Hồng gật đầu.
“Đùa sao? Chúng tôi có nhiều người như vậy cũng không giải được, anh đâm bừa mấy châm đã giải được sao? Anh nghĩ sư đệ tôi trúng độc gì chứ?”, Vương Nhất hừ mũi.
“Nếu anh không tin thì có thể tự kiểm tra”, Tiêu Hồng nói.
Mọi người nhíu mày.
Tiêu Hồng tự tin như vậy, lẽ nào… đã thực sự giải được độc rồi sao?
“Để tôi xem cho!”.
Phương sư tỷ là người đầu tiên không kiềm chế được, vội vàng ngồi xuống, lấy châm bạc ra kiểm tra.
Một lát sau, vẻ mặt cô ta vô cùng kinh ngạc.
“Sao có thể chứ? Độc trong người cậu ta… đã biến mất hoàn toàn rồi!”.
“Để tôi xem nào… Trời ơi, là thật kìa!”.
“Thần kỳ quá!”.
“Sao lại như vậy được?”.
Những tiếng kêu kinh ngạc càng ngày càng nhiều.
Người của thôn Dược Vương đều biết về y lý, chỉ cần kiểm tra qua loa là biết ngay người này có bị trúng độc hay không.
“Chuyện… chuyện này là sao vậy?”.
Một đệ tử lặng lẽ lùi lại, ghé vào tai Vương Nhất nói: “Vương sư huynh, chẳng phải anh đã dùng Thôi Tâm Độc do Nhị trưởng lão nghiên cứu ra sao? Nếu không có thuốc giải thì không thể giải được độc… Tại sao… tên Tiêu Hồng này chỉ đâm vài cái châm bạc… đã giải được độc rồi?”.
“Cậu hỏi tôi thì tôi hỏi ai?”, sắc mặt Vương Nhất vô cùng khó coi, lông mày nhíu chặt.
Độc được giải, đệ tử đang hôn mê kia cũng từ từ mở mắt.
“Sư đệ, cậu vẫn ổn chứ?”, Lý muội muội vội hỏi.
“Tôi… tôi không sao, sư huynh, đã giải quyết xong chuyện chưa? Tiết sư tỷ đến tìm anh chưa?”, dường như đệ tử trẻ tuổi kia vẫn có chút mơ hồ, nhìn về phía Vương Nhất.
Vương Nhất biến sắc, vội nói: “Cậu đang nói linh tinh gì vậy? Đầu óc cậu có vấn đề à? Câm miệng lại cho tôi!”.
“Sư huynh sao vậy? Chẳng phải anh bảo tôi uống thuốc độc để giúp anh sao? Tôi hỏi một câu mà cũng không được à?”, vẻ mặt đệ tử trẻ tuổi kia đầy ngây thơ.
Đâu biết rằng câu nói này đã hoàn toàn chọc giận đám Phương sư tỷ.
“Được lắm Vương Nhất! Quả nhiên tất cả đều là kế hoạch của cậu!”.
“Đi, đưa sư đệ này đến gặp trưởng thôn!”.
“Để trưởng thôn lấy lại công bằng cho chúng ta!”.
“Được!”.
“Này này này, các cô hãy nghe tôi giải thích đã! Tôi chẳng biết gì cả, là tên này đầu óc hồ đồ, chuyện này không liên quan gì đến tôi cả!”.
Vương Nhất vội vàng bao biện, nhưng vô ích.
Hiện trường trở nên hỗn loạn.
Nhưng Tiêu Hồng lại cảm thấy mọi chuyện thật là vô vị, liền xoay người rời khỏi nhà thờ tổ.
Sở dĩ anh ra tay là muốn làm êm chuyện này.
Vương Nhất bị bại lộ, chắc chắn sẽ lựa chọn thỏa hiệp. Anh ta có thế lực hơn người, bối cảnh xuất chúng, dù đám Tiết Phù tóm được đuôi của anh ta thì cũng chẳng làm gì được.
Kết quả cuối cùng vẫn là hai bên thỏa hiệp, mỗi bên lùi một bước.
Đây là kết quả mà Tiêu Hồng mong muốn nhất.
Bây giờ anh chỉ muốn làm một người vô hình.
Dù sao anh cũng không phải là Tiêu Hồng thực sự, nên phải khiêm nhường chút.
Chỉ là… chuyện lại không đúng như ý muốn của anh.
“Tiêu sư huynh!”.
Một tiếng gọi kéo Tiêu Hồng hoàn hồn lại.
“Tiết Phù sư muội, có chuyện gì sao?”, Tiêu Hồng ngoảnh sang hỏi.
“Sư huynh, anh giải độc cho sư đệ kia kiểu gì vậy?”, Tiết Phù mỉm cười hỏi.
“Tôi giải bừa ấy mà”, Tiêu Hồng không muốn giải thích nhiều.
“Xem ra trình độ châm cứu của sư huynh rất cao, Tiết Phù đúng là nhìn nhầm rồi. Đám Phương sư tỷ cũng rất kinh ngạc với trình độ châm cứu của sư huynh. Lần này bọn họ bảo tôi đến là muốn nhờ tôi chuyển lời xin lỗi đến anh, trước đó bọn họ đã nói những lời xúc phạm anh, mong anh hãy tha thứ”, Tiết Phù dè dặt nói.
“Tôi không để bụng đâu”, Tiêu Hồng lắc đầu nói.
“Thật sao? Vậy thì chúng tôi yên tâm rồi”.
Tiết Phù thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
“A!”.
Hai người chấn động, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Ánh mắt Tiêu Hồng bỗng đanh lại.