TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1354: ANH LÀ THẦN Y LÂM?

Thương Miểu thật sự đã bị ép. Cũng chẳng trách được, đến cả một đồ đệ của Nhị trưởng lão mà cũng dám vênh mặt lên với ông ta. Vậy thì sao ông ta không giận cho được.

Mặc dù ông ta không đủ tư cách so đo với Nhị trưởng lão nhưng điều đó không có nghĩa là ông ta nhu nhược. Không phải ai muốn là cũng giẫm lên đầu, đạp lên cổ ông ta được như thế.

“Sư phụ, sao sư phụ lại đồng ý vậy? Với thực lực của Tiêu Hồng thì sao có thể là đối thủ của Kiều Chiến Bắc được chứ? Sư phụ không sợ phải tạ tội với Nhị trưởng lão thật sao", đám đệ tử lao lên, tỏ vẻ lo lắng.

“Khấu đầu tạ tội thì đã làm sao? Lẽ nào còn muốn sư phụ phải nhường thêm nữa? Người ta đã ức hiếp tới mức đó rồi, sư phụ còn lùi bước được à. Khấu đầu thôi mà”, Ngũ trưởng lão tức giận nói.

“Điều này…”, đám đông á khẩu.

“Ngũ trưởng lão quả nhiên đầy nghĩa khí. Chiến Bắc bái phục. Nếu đã như vậy thì Tiêu Hồng, chúng ta đi thôi”, Kiều Chiến Bắc nheo mắt cười.

“Không vội, Kiều Chiến Bắc! Anh vẫn chưa nói nếu anh thua thì sẽ như thế nào”, Tiêu Hồng lên tiếng.

“Tôi không thể thua được”.

“Chưa chắc”.

“Vậy cậu muốn sao?”, Kiều Chiến Bắc chau mày.

“Rất đơn giản. Tôi cũng không có yêu cầu gì quá đáng. Giống như anh, nếu tôi thắng anh thì bảo Nhị trưởng lão của các người tới khấu đầu trước sư phụ tôi và xin lỗi là được”, Tiêu Hồng lên tiếng.

“Cái gì?”, đám đệ tử của Nhị trưởng lão há mồm trợn mắt. Bọn họ không thể chấp nhận được.

“Quá láo”, Kiều Chiến Bắc gầm lên: “Cậu đang sỉ nhục trưởng lão của bọn tôi đấy hả?”

“Trưởng lão của chúng tôi đã đồng ý rồi. Trưởng lão của các vị lại không dám à? Hay là các vị cảm thấy mình sẽ thua nên không dám?”, Tiêu Hồng nói.

“Còn lâu. Sư huynh của chúng tôi thua á? Cậu đang nói đùa đấy à?”

“Đúng vậy, cũng không tự coi mình xem thế nào. Sư huynh của chúng tôi đấu nhau với cậu là niềm vinh hạnh của cậu. Cậu còn dám lên mặt?”, tiếng chửi vang lên không ngớt.

“Sao? Các người sợ à?”, Tiêu Hồng lại nói. Lần này thì anh càng đổ thêm dầu vào lửa.

“Khốn nạn”.

“Cậu chán sống rồi chứ gì?”, đám đông xôn xao.

“Câm miệng hết đi”,

Kiều Chiến Bắc hét lên, lạnh lùng nhìn Tiêu Hồng: “Tôi sẽ lập tức cho người tới nói với Nhị trưởng lão, đợi ông ấy đồng ý là được”.

“Được”, Tiêu Hồng gật đầu.

Kiều Chiến Bắc ra hiệu cho một người ở bên cạnh. Người đệ tử lập tức chạy đi. Tầm hơn mười phút sau người này quay lại.

“Nhị trưởng lão đồng ý rồi”, người đệ tử lên tiếng.

“Tôi biết rồi”, Kiều Chiến Bắc hừ giọng: “Chuyện này sao Nhị trưởng lão lại không đồng ý được chứ. Vì dù sao thì cậu cũng không thể nào chiến thắng được”.

“Vậy được. Chúng ta đi thôi”, Tiêu Hồng điềm đạm nói. Đám đông đồng loạt đi về phía nơi dưỡng thương của Nhan Khả Nhi.

Bởi vì buổi lễ tế dược sắp bắt đầu nên vết thương của Nhan Khả Nhi cũng rất được quan tâm. Giờ có người muốn chữa bệnh cho cô thì phía trên cũng không hề phản đối. Thậm chí còn cho người chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết.

“Chữa bệnh cho tôi sao?”, Nhan Khả Nhi cảm thấy kỳ lạ.

Cô ấy đã ngồi được dậy nhưng cơ thể vẫn bất động, đặc biệt là đầu ngón tay bị cô Tuệ giẫm phải đã nứt hoàn toàn. Dù đã sử dụng những loại thuốc thượng đẳng trong thôn nhưng cũng không thể nào hồi phục trong ngày một ngày hai được.

Việc hai người này dùng cô để tiến hành đối quyết châm thuật cũng khiến cảm thấy hơi lo lắng.

“Vậy là coi tôi như đồ vật để sử dụng đúng không? Nhưng cũng được, dù sao thì hiện tại tôi cũng chẳng khác gì món đồ vật”, Nhan Khả Nhi cười khổ.

Lúc này, có một lượng lớn các đệ tử bước vào. Còn cả Tứ trưởng lão Cửu Du.

“Thương Miểu trưởng lão, chuyện gi vậy? Đang yên đang lành tại sao các đệ tử lại muốn tỷ thí? Ông là trưởng lão, không phải là nên ngăn lại sao?”, Cửu Du lên tiếng.

“Cưu Du trưởng lão, chắc ông cũng nghe qua rồi. Cũng hết cách, đồ đệ nhà người ta cứ muốn đạp lên đầu tôi. Tôi có thể nhẫn nhịn được sao?”, Thương Miểu hừ giọng.

Cửu Du vốn nghi ngờ, thế nhưng khi nhìn Kiều Chiến Bắc thì ông ta đã hiểu ra.

“Được, chuyện giữa mọi người tôi cũng không can dự nữa. Đã vậy thì tôi sẽ là trọng tài. Các người muốn thi đấu thế nào?”, Cưu Du lên tiếng.

“Tiêu Hồng nói trong số chúng tôi không có ai có châm thuật mạnh bằng cậu ta. Vì vậy tôi đương nhiên đấu châm thuật với cậu ta rồi”, Kiều Chiến Bắc lên tiếng.

“Được, vừa đúng lúc hay tay của cô Nhan Khả Nhi đang bị thương. Các cậu đi kiểm tra vết thương, để xem châm thuật của các cậu có thể giúp cô ấy hồi phục tới mức độ nào”, Cửu Du lên tiếng.

“Được”, Kiều Chiến Bắc bước tới, nâng tay của Nhan Khả Nhi lên.

“Năm ngón tay bị gãy, mặc dù đã đắp thuốc nhưng vẫn chưa thể khỏi được dù đã nhiều ngày trôi qua”, Kiều Chiến Bắc suy nghĩ rồi nói tiếp: “Tôi có thể châm cứu, để cô ấy lập tức cử động lại bình thường. Mặc dù không thể khỏi hoàn toàn nhưng cũng có thể khiến thương thế của cô ấy rút ngắn ba, bốn ngày và hồi phục”.

“Cái gì? Bị thương tới mức này này mà châm cứu lại có thể giúp hồi phục cử động như thường sao?”

“Châm thuật gì mà lợi hại vậy?”

Đám đệ tử kêu lên. Người của Nhị trưởng lão nhìn Tiêu Hồng bằng ánh mắt đầy thách thức. Bọn họ tin rằng, Tiêu Hồng dù có lợi hại đến đâu cũng không thể làm được như vậy. Chắc chắn là họ giành chiến thắng rồi.

Tiêu Hồng cũng bước tới kiểm tra. Nhan Khả Nhi nhìn anh. Cô cảm thấy có gì đó rất thân quen. Cô từng nghe nói về Tiêu Hồng nhưng chưa gặp mặt. Không biết sao lại có cảm giác như thế này.

Nhan Khả Nhi để lộ vẻ nghi ngờ.

“Là tôi”, lúc này, Tiêu Hồng lên tiếng.

Nhan Khả Nhi co đồng tử, lập tức nín thở: “Anh là…thần y Lâm?”


Đọc truyện chữ Full