Châm bạc bay tới, giống như sóng biển, vô cùng đáng sợ.
Ánh mắt Vương Kiều đanh lại, nhưng không hoảng hốt, lật tay vung ra 20 cây châm bạc.
Nhưng 20 cây châm bạc này đầu đuôi nối nhau, xếp thành hình chữ nhất, xoay tròn với tốc độ rất nhanh.
Keng! Keng! Keng!
Phần lớn châm bạc do Lâm Chính ném tới bị những chiếc châm bạc đang xoay tròn với tốc độ cao này chặn lại.
“Tử Chi Châm!”.
Vương Kiều quát, rồi lại vung mạnh tay.
Vèo!
Những chiếc châm xếp thành hình chữ nhất lập tức bị ông ta đánh tan, sau đó đồng loạt bay tới, đâm mạnh vào các tử huyệt trên người Lâm Chính một cách chuẩn xác.
Nếu bị đâm trúng thì chết là cái chắc.
Hiển nhiên Vương Kiều không có ý định nương tay.
Nhưng muốn đắc thủ thì cũng không dễ dàng như vậy.
Lâm Chính giơ hai tay lên, nhanh tay nhanh mắt, vung mạnh về phía trước.
Sau mười mấy cái vung liên tiếp, toàn bộ số châm bạc bay tới đã bị Lâm Chính bắt được trong tay.
“Cái gì?”.
Thương Miểu há hốc miệng ngạc nhiên.
Các đệ tử xung quanh cũng kêu lên kinh ngạc.
“Tay không đón châm?”.
“Đây là Tiêu sư đệ của chúng ta sao?”.
“Cậu ta mạnh quá đấy!”.
“Châm của trưởng lão Vương Kiều mà cũng đỡ được sao?”.
“Sao trước đây chúng ta không biết cậu ta lại lợi hại như vậy nhỉ? Tên này lù khù vác lu chạy sao?”.
Các đệ tử bàn tán xôn xao.
“Trưởng lão, nếu là ông thì chắc chắn cũng có thể đỡ được số châm bạc này nhỉ?”, Tiết Phù vẻ mặt ngây thơ, không nhịn được hỏi Thương Miểu.
“Hả? Cái… cái này… chắc là được…”, toàn thân Thương Miểu run rẩy, vội lau mồ hôi trên trán, nặn ra một nụ cười rồi đáp.
Thực ra trong lòng ông ta không hề tự tin.
Vẻ mặt Vương Kiều trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
Ông ta không nhiều lời, lại lấy châm bạc ra, ném về phía Lâm Chính.
Vèo vèo vèo…
Châm bạc như sao băng, rạch nát hư không, bay tới rất nhanh.
Lâm Chính không nhanh không chậm, cũng vung châm bạc lên đánh lại.
Keng! Keng! Keng!
Những âm thanh dày đặc vang lên.
Chỉ thấy giữa hai người xuất hiện rất nhiều tia lửa.
Đó chính là tia lửa do châm bạc va chạm với nhau gây nên.
Mọi người đứng ở hai bên đều mắt chữ A mồm chữ O.
Vương Kiều không ngừng vung cánh tay về phía Lâm Chính, không ngừng phóng châm bạc ra.
Châm bạc của hai bên va chạm gay gắt, nhưng không châm nào vượt khỏi được hỏa lực của đối phương để đâm trúng người phía sau.
Hai người giằng co như vậy một phút mới dừng lại.
Cũng không biết tổng cộng đã phóng ra bao nhiêu châm.
Mọi người chỉ có thể nhìn thấy mặt đất ở giữa hai người toàn là châm bạc bị gãy hoặc cong queo, hơn nữa đầu mỗi cây châm đều rất nóng, thậm chí còn bốc khói, đủ để thấy lực đạo trước đó kinh khủng đến mức nào…
“Trưởng lão Vương Kiều, thủ đoạn của ông chỉ có thế này thôi sao? Nếu vậy mà ông thách đấu trưởng lão nhà tôi thì e rằng sẽ thua rất khó coi”, Lâm Chính mỉm cười nói.
“Thú vị, thú vị lắm! Không ngờ trưởng lão Thương Miểu có thể dạy dỗ được một đệ tử thú vị như cậu, cũng không ngờ thực lực của trưởng lão Thương Miểu lại đáng sợ như vậy… Xem ra ngày nào đó tôi đúng là phải đến tận nơi thỉnh giáo trưởng lão Thương Miểu rồi”, ánh mắt Vương Kiều lạnh lẽo, trầm giọng nói.
“Hả? Việc này…”, Thương Miểu lập tức mặt nhăn mày nhó.
Ông ta có dạy dỗ gì Tiêu Hồng đâu!
Hơn nữa nhìn thực lực mà “Tiêu Hồng” này thể hiện… thì ông ta cũng không thể bằng được…
E là mạnh hơn ông ta không ít…
“Xem ra phi châm không làm gì được cậu! Nếu đã như vậy, thì hãy nếm thử võ thuật trong y võ đi!”.
Vương Kiều trầm giọng nói, rồi đột ngột lấy châm bạc ra, đâm vào hai tay hai chân của mình.
Châm bạc cường hóa!
Đây là chiêu thức mà rất nhiều y võ đều biết!
Nhưng… châm bạc cường hóa của Vương Kiều khác với người thường.
Trên những chiếc châm bạc này đều bôi thuốc đặc chế, một khi xâm nhập vào người, không những có thể nâng cao sức mạnh và tốc độ của Vương Kiều, mà còn có thể bao phủ một lớp khí đáng sợ ở bề mặt hai lòng bàn tay của ông ta.
Nếu tầng khí này đánh trúng người thì có thể sinh ra sức mạnh ăn mòn giống như axit.
Lâm Chính đã bao giờ được thấy thủ đoạn như vậy chứ? So được vài chiêu với Vương Kiều, anh liền phát hiện lòng bàn tay và cánh tay của mình đều bị ăn mòn, rớt từng mảng thịt lớn, máu me be bét, nhìn rất đáng sợ.
“Thằng oắt ngông cuồng, chiêu này thì cậu sợ rồi chứ?”, Vương Kiều hừ mũi.
“Cũng chỉ được thế thôi”, Lâm Chính lắc đầu.
“Ngông cuồng! Vậy thì tôi sẽ khiến cả người cậu tan chảy hết!”.
Vương Kiều nổi giận, lại vung hai bàn tay lên, vỗ về phía Lâm Chính.
“Vương Kiều! Ông muốn dựa vào chút thủ đoạn này để thắng tôi sao? Liệu ông có đùa giỡn không vậy?”.
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không nương tay nữa, hai tay lại rút châm bạc ra, đâm vào hai cánh tay, sau đó lại rút châm bạc ra, lại đâm, lại rút ra, lại đâm…
Lặp đi lặp lại như vậy năm lần.
Mọi người xung quanh há hốc miệng.
Vương Kiều cũng kinh ngạc.
Đây là châm pháp gì vậy?
Ông ta thầm nghĩ, nhưng lúc này thực sự không còn cơ hội để suy nghĩ nữa.
“Chết!”.
Vương Kiều nhỏ giọng gầm lên, đập một chưởng về phía Lâm Chính.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đanh mắt lại, giơ cánh tay lên siết chặt thành quyền, nhằm thẳng vào lòng bàn tay đang đánh tới của Vương Kiều.
Bốp!
Hai chưởng va chạm.
Khí tức ở lòng bàn tay Vương Kiều lập tức ăn mòn một lớp da thịt trên nắm tay Lâm Chính.