Đám đông nhìn Lâm Chính chăm chăm. Nhan Khả Nhi căng thẳng, tay đổ cả mồ hôi. Cô biết thân phận thật sự của người này. Và cũng biết toàn bộ kế hoạch của anh.
Lúc này, mục tiêu của anh sắp hoàn thành. Không biết anh sẽ hành động tiếp như thế nào…
Trong mắt nhiều người thì chuyện này chẳng có gì. Huống hồ bề trên cũng đã tới, dù anh có là thiên tài thì cũng đâu có thể hỗn được?
Sau khi anh bước lên đài, bề trên bèn lên tiếng: “Bia đá của tiên tổ, cao diệu như thế nào? Hay nói ra hết đi”.
“Tiên tổ của thôn Dược Vương là đại y hành y tích đức, phổ độ chúng sinh, không phải là người dùng người sống đề tế thờ, dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích như ông. Hơn nữa, nếu muốn nghe về Vương đạo công lý trên bia đá thì ông phải làm một việc trước đã”.
“Việc gì?”
“Lập tức thả những người làm thuốc dẫn ra, đồng thời loại bỏ toàn bộ những phương thuốc, y thuật, độc thuật vi pham đạo đức”, Lâm Chính nói.
“Việc mà bổn tọa làm là nghịch thiên cải mệnh. Những lời nói trên bia đá dù thâm sâu và là kinh nghiệm của tiên tổ nhưng bổn tọa cũng sẽ không coi là thánh chỉ gì hết. Cậu nói ra được nội dung đã cảm ngộ trên tấm bia đó tôi ghi nhân , còn những gì cậu yêu cầu thì tôi sẽ cân nhắc", người này trầm giọng.
“Bề trên không nghe theo lời tôi sao?”
“Cậu đang dạy tôi làm việc đấy à?”
Người này tức giận. Thế nhưng Lâm Chính vẫn thản nhiên nhìn ông ta. Một lúc sau, anh lên tiếng:“Tôi không bắt ông làm như vậy được sao?”
Cả hiện trường bàng hoàng: “Thằng nhóc đó bị điên rồi à?”
“Cậu ta dám phản bác lại bề trên sao?”
“Điên rồi! Thằng này điên thật rồi”, vô số người kêu lên.
“Hỗn xược”.
Nhan Tam Khai cũng không chịu được nữa bèn gầm lên: “Tiêu Hồng! Cậu là cái thá gì mà dám ra lệnh cho bề trên? Cậu chán sống rồi phải không? Người đâu!”
“Có ạ!”
“Bắt lấy thằng phản đồ đó cho tôi”.
“Vâng!", đám thuộc hạ ở hai bên đồng loạt xông lên.
“Dừng tay”, người bề trên hét lên. Đám đông dừng lại.
“Bề trên!”, Nhan Tam Khai lên tiếng.
Dứt lời, ông ta không dám nói thêm nữa. Cả người ông ta hóa đá giống như bị sét đánh. Những người khác cũng trong tình trạng tương tự.
Dù là đội cận vệ hay là các nguyên lão, trưởng lão, đệ tử đều ngạc nhiên. Kể cả Thủ Mệnh, Hùng Giới Thiên.
Lúc này, tất cả đều bàng hoàng.
Bởi vì...người đệ tử Tiêu Hồng không biết từ khi nào đã đâm thẳng một cây châm vào tử huyệt ngay trước ngực của người bề trên kia.
Cả cây châm ngập vào trong cơ thể. Mọi thứ diễn ra nhanh như một cơn gió. Không ai ngờ tới.
“Bề trên”
“Không hay rồi, tên phản đồ có âm mưu hại bề trên”.
“Cậu dám?”
“Mau cút xuống!”, người trong thôn Dược Vương bừng tỉnh, đồng loạt lao lên. Thế nhưng khi họ vừa tiếp cận thì một lượng lớn châm bạc được phóng ra từ tay Lâm Chính chặn đứng bọn họ. Đám đông chỉ nhìn thấy chiêu thức của anh thì đã không dám bước lên thêm nữa.
“Thú vị đấy”.
Người bề trên nhìn Lâm Chính: “Xem ra dã tâm của cậu không nhỏ nhỉ. Cậu muốn giết tôi, trở thành bề trên của thôn Dược Vương phải không?”
“Tôi không có hứng thú với thôn Dược Vương”.
“Thủ Mệnh và Hùng Giới Thiên phản bội cũng là do cậu điều khiển đúng không?”
“Không phải!”
“Thôi bỏ đi. Hỏi những thứ này cũng chẳng có ích gì. Cậu đã lựa chọn đối đầu với bổn tọa, vậy thì bổn tọa cũng không cần phải nương tay nữa. Chỉ đáng tiếc, bổn tọa vẫn còn muốn bồi dưỡng cậu , thật đáng tiếc”.
Nói xong, người bề trên đanh mắt. Lâm Chính đột nhiên ý thức được điều gì đó. Anh rút châm ra đâm vào một tử huyệt khác của người bề trên
Vụt! Một luồng khí lưu khổng lồ từ trong cơ thể của người này phóng ra, tấn công Lâm Chính.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu. Anh căn bản không thể chống lại được, cả người anh bay bật ra ngoài, đập mạnh xuống đất.
Lâm Chính lật người, nhìn người đàn ông bằng vẻ không dám tin: “Tử huyệt của ông bị châm ghim trúng, trong châm có độc, tại sao ông lại không hề bị hề hấn gì?”
“Cậu không biết sự lợi hại của tôi rồi. Cậu là cái thá gì? Tử huyệt trên người tôi đã sớm di chuyển vị trí. Những nơi cậu vừa ghim vào đều không phải là tử huyệt của tôi”, người này nói bằng vẻ vô cảm.
“Cái gì?”
Lâm Chính bàng hoàng: “Tử huyệt có thể di chuyển được sao?"
“Không biết gì đúng là đồ không biết gì. Những thứ cậu không biết nhiều quá. Giờ thì để cậu được mở mang tầm mắt nhé”.
Người bền trên điềm đạm lên tiếng rồi giơ tay lên, đầu ngón tay búng ra một cây châm màu vàng lấp lánh.
Vụt! Châm vàng bay ra, đâm vào trán của Lâm Chính.
Lâm Chính căng thẳng né đòn. Mặc dù tốc độ của châm vàng rất nhanh nhưng phản ứng của Lâm Chính cũng không hề chậm. Thế nhưng anh vừa né được thì châm bạc lại bay ngược lại, tiếp tục ghim vào lưng của anh.
“Cái gì?”
Lâm Chính co đồng tử, vội vàng né tiếp. Cây châm giống như một vật thể sống không hề buông tha cho Lâm Chính, cứ điên cuồng tấn công anh.
Lâm Chính khổ sở đối phó.
“Cũng hoạt bát gớm nhỉ. Vậy nếu thế này thì thế nào?”
Người bề trên lại phất tay. Lần này, ông ta sử dụng cả hai tay, phóng ra hàng trăm cây châm vàng về phía Lâm Chính.
Lúc này, Lâm Chính giống như đang phải chiến đấu với hàng trăm thiên binh vậy. Hàng trăm cây châm bay loạn xạ, anh cũng phải chật vật né tránh.
Những người ở xung quanh chỉ thấy anh bị bao vây bởi toàn bộ số châm vàng, không thể nào thoát được.
“Chút thủ đoạn cỏn con mà tưởng có thể khiến bề trên bị thương sao? Nực cười”, Nhan Tam Khai cười lạnh lùng.
Dứt lời....
Ầm!.
Một âm thanh nặng nề vang lên từ cơ thể của Lâm Chính. Hình ảnh một con kỳ lân khổng lồ xuất hiện, đánh bay hàng trăm cây châm vàng.
“Cái gì?”, Nhan Tam Khai thất kinh. Đám đông cũng bàng hoàng.
Lâm Chính với ánh mắt lẫm liệt nhảy bật lên về phía người bề trên. Đồng thời toàn bộ Lạc Linh Huyết trên cơ thể anh cũng được kích hoạt.
Sát khí bùng nổ.