Nghe thấy vậy, mấy người Lâm Chính đồng loạt quay qua nhìn.
Họ thấy một người đàn ông đeo kính gọng vàng trông vô cùng nho nhã từ cửa đi tới.Người này có sắc mặt hơi nhợt nhạt, ăn mặc chỉn chu, ánh mặt dịu dàng, giống như một tri thức. Thế nhưng cách nói chuyện của người này thì chẳng nho nhã chút nào.
“Cậu Chín! Cậu Chín! Mau cứu tôi với”, Tô Cương nhìn thấy người này thì như vớ được cọng cỏ cứu mạng.
“Đừng có la toáng lên như thế”.
Người đàn ông châm thuốc, điềm đạm nhìn Lâm Chính: “Thả tay ra, sau đó rời đi, như vậy thì anh còn giữ được chút thể diện”.
“Anh là ai?”, Lâm Chính hỏi.
“Anh không đủ tư cách hỏi tôi là ai”, người đàn ông nói tiếp: “Lập tức buông Tô Cương ra, đừng để tôi nóng máu thì sẽ bất lợi cho anh đấy”.
“Vậy sao?”, Lâm Chính khá bất ngờ, vì không phải ai cũng dám nói chuyện với anh như vậy.
Tô Cương tức giận, hừ giọng: “Kẻ họ Lâm kia, cậu có biết đây là ai không? Đây là cậu Chín của nhà họ Yến. Là người mà cả đời cậu phải ngưỡng vọng đấy! Biết chưa?”
“Chưa”, Lâm Chính lắc đầu. Đúng là anh chưa bao nghe thấy gia tộc nào như vậy.
Thế nhưng người đàn ông không hề tỏ ra tức giận, anh ta chỉ thản nhiên nói: “Chưa từng nghe nói là phải rồi. Nếu mà nghe thấy thì chắc là tôi sẽ nể anh thêm vài phần đấy”.
Nói xong, người đàn ông bèn dập điếu thuốc trong tay mình:”"Giờ tôi cho anh ba giây để rời khỏi đây. Ba giây mà không đi thì…tôi sẽ đánh phế anh đấy, nghe rõ chưa?"
“Giờ là xã hội của pháp luật rồi, tôi không ủng hộ việc anh dùng bạo lực đâu. Nếu như anh quyết định làm thế thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy”, Lâm Chính điềm đạm đáp lại.
“Báo cảnh sát? Anh tự ý xông vào nhà người ta. Dù có báo cảnh sát thì lý cũng thuộc về tôi mà thôi”, cậu Chín mỉm cười.
“Đây là địa bàn của Dương Hoa, là nơi của thần y Lâm. Từ khi nào mà đã thuộc về các người thế?”, Lâm Chính nheo mắt hỏi.
“Dương Hoa đã được bán cho chúng tôi rồi! Sao, Tôi phải bỏ cả hợp đồng ra đưa cho anh coi hở?”, cậu Chín mỉm cười.
“Bán cho các người rồi sao?”, Lâm Chính trố mắt.
“Thôi! Để cho anh xem vậy”, cậu Chính nhận lấy một tập tài liệu mà người bên cạnh đưa tới, lấy ra một xấp giấy, đặt trước mặt Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy, một lúc sau, mặt anh tối sầm.
“Đích thân Mã Hải và chúng tôi đã ký. Anh còn gì nghi ngờ không?”, cậu Chín thản nhiên hỏi.
“Đúng là bút tích của Mã Hải”, Lâm Chính lên tiếng, dù anh rất không muốn thừa nhận.
“Giấy trắng mực đen, chúng tôi có lừa anh đâu. Giờ anh xông vào địa bàn của chúng tôi là đã xâm phạm nhân quyền và chủ quyền của tôi rồi. Giờ tôi có làm gì anh thì cũng đâu phải sợ cảnh sát”, cậu Chín nói tiếp.
“Đúng vậy. Nếu đã thế thì tôi cũng không dây dưa nữa. Tôi đưa người đi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Biết điều đấy?”, cậu Chín gật đầu.
“Lâm Chín! Cậu tưởng mình là ai? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao? Cậu Chín còn chưa quyết”, Tô Cương không muốn buông tha cho Lâm Chính như vậy.
Thế nhưng cậu Chín đã ngăn anh ta lại.
“Để anh ta đi đi. Lát nữa đội thi công tới rồi, đừng làm loạn, phải hoàn thành công việc đúng thời hạn. nếu như chậm trễ, tôi không dễ ăn nói thì anh cũng khó làm việc đấy”, cậu Chín nói.
Tô Cương nghe thấy vậy bèn cúi người: “Vâng..vâng…cậu Chín”.
Lâm Chính đưa Nhan Khả Nhi tới bệnh viện Nhân Dân. Lúc ra khỏi cửa, anh nhìn thấy một lượng lớn những máy móc xây dựng cùng nhân công đang di chuyển vào. Mặt anh tối sầm.
Đợi sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Nhan Khả Nhi thì Lâm Chính lập tức gọi điện thoại cho Mã Hải. Thế nhưng anh gọi tới mấy cuộc mà không có ai nghe máy.
Chuyện gì vậy? Lâm Chính nhớ rằng trước khi tới thôn Dược Vương thì anh đã điều trị cho Mã Hải rồi. Theo lý mà nói, ông ta phải hồi phục không ít rồi mới đúng. Nghe một cuộc điện thoại chắc không sao mà.
Lâm Chính nhìn danh bạ, tìm số của Từ Thiên và gọi. Thế nhưng…Từ Thiên cũng không nghe máy.
Anh gọi cho Cung Hỉ Vân, gọi một lúc mới có người nghe. Tuy nhiên đầu dây bên kia không phải giọng của Cung Hỉ Vân mà của một cô gái xa lạ.
“Xin chào, xin hỏi anh tìm ai?”
“Cung Hỉ Vân ở đâu? Cô là thế nào với Cung Hỉ Vân?”, Lâm Chính hỏi.
“Cô Cung đang ở trong phòng phẫu thuật. Tôi là thư ký của cô Cung. Anh tìm cô Cung có việc gì không?”
“Phẫu thuật?”, Lâm Chính giật mình: “Cung Hỉ Vân đang yên đang lành sao phải phẫu thuật?”
“Anh không biết sao? Trước đó cô Cung Hỉ Vân bị tai nạn, vết thương khá nghiêm trọng. Mấy ngày này cô ấy đã phẫu thuật ba lần rồi”.
“Tại nạn?”
Đôi mắt Lâm Chính lạnh như băng. Sao có thể trùng hợp như vậy chứ? Có lẽ do ai đó gây ra!
Người của thôn Dược Vương sao? Không thể nào! Thôn Dược Vương đã không còn. Nếu mà báo thù thì họ sẽ tìm anh thôi, hà tất phải ra tay với Cung Hỉ Vân.
E rằng là người khác làm. Rất có khả năng là Cô Phong. Thế nhưng Cô Phong cũng không cần phải ra tay với người của Dương Hoa mà.
Người đối đầu với Cô Phong là thần y Lâm. Bên ngoài giờ rộ lên tin đồn thần y Lâm đã chết. Cô Phong đầu cần phải đối đầu với công ty trước đó do anh lập ra chứ? Dù sao thì với một liên minh như Cô Phong sao phải coi những công ty như của anh ra gì.
Nếu đã vậy thì ai làm? Hay tất cả chỉ là chuyện ngoài ý muốn? Lâm Chính cầm điện thoại. Anh chìm vào im lặng.
Cho tới khi tiếng chuông vang lên. Lâm Chính giật mình.
Là Khang Gia Hào…Anh vội vàng nghe máy.
“Chủ tịch Lâm?”, giọng nói vô cùng kích động của Khang Gia Hào ở đầu dây bên kia vang lên.
“Gia Hào! Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao tôi gọi cho Mã Hải không được? Cung Hỉ Vân cũng nhập viện nữa? Hơn nữa miếng đất của Huyền Y Phái sao lại bán cho người khác rồi? Trong thời gian tôi không có ở đây, đã xảy ra chuyện gì thế?”, Lâm Chính trầm giọng.
Khang Gia Hào thở dài: “Chủ tịch, sau khi cậu đi, mỗi ngày tôi đều gọi điện cho cậu mà không được”
“Tôi ở thôn Dược Vương. Có lẽ ở đó không có tín hiệu”.
“Hóa ra là vậy, chủ tịch. Cậu không biết, sau khi cậu đi vài ngày thì đã có một nhóm người tới uy hiếp chúng tôi”.
“Uy hiếp?”
“bọn họ tìm được giám đốc Mã, yêu cầu chuyển nhượng lại một nửa cổ phần của Dương Hoa và Huyền Y Phái cho họ. Họ sẽ trả giá tương xứng. Giám đốc mã không chịu, thế là họ trả thù. Giờ giám đốc Mã được chuyển tới một bệnh viên tư nhân ở Giang Thành để điều trị. Cô Cung Hỉ Vân và Từ Thiên thì trước đó bị tai nạn. Rất nhiều quản lý cấp cao của Dương Hoa gặp nạn. Không chỉ vậy, Dương Hoa còn bị rất nhiều đối thủ cạnh tranh khác tấn công. Tình hình vô cùng nghiêm trọng. Công ty suýt nữa còn bị người khác mua mất. Giám đốc Mã đành phải bán lại miếng đất của Huyền Y Phái, thủ tục đều là do tôi xử lý cả”, Khang Gia Hào tỏ ra bất lực.
“Nếu ông là người làm thủ tục thì chắc ông biết đối phương là ai chứ?”
“Nhà họ Yến!”
“Nhà họ Yến nào?”
“Nhà họ Yến ở Yên Kinh!”