TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1392: TRÌNH ĐỘ ĐÔNG Y CỦA ANH QUÁ TỆ

Không những đám người kia mà ngay cả nhóm người ông cụ Thiệu cũng ngạc nhiên, ai nấy sửng sốt.

Trong Đông y có nhìn nghe hỏi sờ, bất cứ bác sĩ Đông y lâu năm nào cũng nắm rất chắc.

Độc tố dính trên châm bạc này rất dễ nhận biết, không phải độc tố gì phức tạp, mà là độc của Kiều U Thảo bình thường.

Kiều U Thảo rất thường thấy, trong y quán của ông ấy cũng có.

Bởi vì vậy mà ông cụ Thiệu mới căng thẳng. Nếu cảnh sát tới đây điều tra được ông ấy có Kiều U Thảo trong tay thì chắc chắc trăm lời khó cãi!

Dù sao thuốc này cũng không thích hợp xuất hiện ở y quán.

Độc của Kiều U Thảo không dẫn đến chết người, nhưng sẽ khiến người ta rơi vào hôn mê. Dù không chết nhưng đồn ra ngoài vẫn gây ra tổn thất rất lớn đối với y quán của ông ấy.

Nhưng làm ông cụ Thiệu kinh ngạc hơn là, thuốc này ông ấy cất trong y quán, không lấy ra dùng cho bệnh nhân mà là dùng để nghiên cứu. Bây giờ thấy độc của Kiều U Thảo hoàn toàn không có giá trị y dược gì, vì sao Lâm Chính nói dùng trên người bệnh nhân?

“Nói bậy! Anh nghĩ chúng tôi không biết Đông y sao? Tôi cũng từng học qua một ít! Độc này hoàn toàn không có giá trị y dược! Trừ dùng nó để hại người! Anh bớt ở đây lừa gạt tôi!”, người đàn ông hừ một tiếng, quát lên.

“Nếu anh nói vậy, tôi chỉ có thể nói Đông y của anh vẫn còn ở giai đoạn vỡ lòng, không biết gì cả!”.

“Anh nói cái gì?”, người đàn ông kia sửng sốt, càng tức giận thêm.

“Tôi nói vẫn chưa rõ ràng sao? Trình độ Đông y của anh quá tệ! Đương nhiên không biết giá trị của thuốc này! Anh vẫn nên ngồi bên quan sát đi!”.

Lâm Chính nói, sau đó tiến lên bắt mạch cho người đàn ông trung niên, tiếp đó nhận lấy châm bạc đã bôi độc của Kiều U Thảo từ tay thanh niên, châm vào người đàn ông trung niên.

“Được! Để tôi xem anh có bản lĩnh gì!”.

Người đàn ông tức giận, liên tục la hét.

Lâm Chính vờ như không nghe, tiếp tục châm cứu.

Phụt!

Lúc này, cơ thể người đàn ông trung niên lại phập phồng, phun ra ngụm máu.

“Hả?”.

“Anh làm gì vậy? Muốn giết người sao?”, người đàn ông sốt ruột, vội vàng gào lên.

“Anh sốt ruột cái gì? Chúng tôi còn chưa chữa trị xong!”, Lâm Chính thản nhiên nói, nghiêng đầu nói với ông cụ Thiệu: “Ông cụ, chuẩn bị một vài cây châm bạc nữa đến đây, bệnh nhân này giao cho tôi”.

Ông cụ Thiệu ngẩn ra, sau đó mới ý thức được đây là thần y Lâm!

Có anh ở đây, bệnh nhân nào mà không trị được?

“Được! Cậu đợi một lúc, tôi sẽ đi lấy châm ngay!”.

Ông cụ Thiệu đích thân chạy đi, lấy một chiếc hộp tinh xảo, mở nó ra.

“Châm tốt!”.

Lâm Chính liếc nhìn châm bạc sáng loáng ở trong hộp, không khỏi cảm khái.

“Đây là châm bạc đúc bằng bạc thật, bố tôi truyền cho tôi! Bình thường tôi sẽ không tùy tiện lấy nó ra, nếu bây giờ Lâm… cậu đã cần dùng, chắc chắn tôi sẽ không keo kiệt”, ông cụ Thiệu cười nói.

“Đây là vinh hạnh của tôi!”.

Lâm Chính cười nhẹ, rút châm bạc ra.

Thủ pháp của anh cực kỳ nhanh, động tác châm cứu lưu loát, không hề có động tác dư thừa nào.

Có câu nói người trong nghề xem đường lối, người ngoài nghề xem cho vui. Từng cây châm bạc của Lâm Chính hạ xuống khiến ông cụ Thiệu và người đàn ông kia trợn mắt há miệng.

Sau khi châm cứu, Lâm Chính lại ấn vài cái lên vai người đó, sau đó hạ một châm xuống.

“Uow!”.

Người đàn ông trung niên há miệng, đột nhiên nôn ra một bãi nôn đen sì.

“Hả?”.

Phía ông cụ Thiệu nhíu mày.

Người đàn ông kia thì biến sắc.

Thứ mà người đàn ông trung niên kia nôn ra là thứ trước kia ông ta cố tình ăn vào, cũng bởi vì nó mà ông cụ Thiệu mới nghe được mạch hỗn loạn…

“Được rồi! Bây giờ ông ta không sao rồi!”, Lâm Chính rút châm, mỉm cười nói.

“Anh nói không sao là không sao? Anh là cái thá gì? Tôi cảm thấy ông ấy vẫn còn bệnh!”, người đàn ông kia vẫn không cam tâm, nghiến răng quát.

“Vậy hay là thế này, tôi gọi điện cho cảnh sát đến, chúng ta nhờ bác sĩ phía cảnh sát kiểm tra toàn thân cho người này, xem trên người ông ấy còn bệnh gì không, thế nào?”, Lâm Chính nói, sau đó lấy điện thoại ra.

“Anh…”, người đàn ông tức tối, còn định tiến lên, nhưng lại bị người đàn ông trung niên ngăn lại.

“Đừng lỗ mãng!”, người đàn ông trung niên nói giọng khàn khàn.

“Nhưng…”, người đàn ông kia vẫn muốn nói gì đó, người đàn ông trung niên lại hạ giọng bảo: “Chúng ta gặp phải kẻ khó dây rồi, người này không dễ đối phó, đi!”.

Người đàn ông liếc nhìn Lâm Chính, lại nhìn người đàn ông trung niên, tức giận quát khẽ: “Đi cái gì? Chỉ là mấy kẻ vô dụng, cùng lắm thì không chơi ảo với bọn họ nữa! Ra tay! Bắt lấy bọn họ cho tôi!”.

Nói xong, người đàn ông đó xông thẳng tới chỗ Lâm Chính.

Người sau lưng anh ta đều lao về phía học trò của ông cụ Thiệu.

Ông cụ Thiệu chưa từng thấy trận thế nào như vậy, sợ đến nỗi liên tục lùi lại: “Mau gọi người, gọi người! Báo cảnh sát!”.

“Vâng!”.

Học trò run rẩy nói, lập tức xoay người chạy đi gọi người.

Nhưng những người đó ra tay quá đột ngột, khiến người ta gần như không thể đề phòng.

“Lão già thối, đi cùng chúng tôi! Nếu ông không giao Mã Hải ra, chuyện này không xong đâu!”.

Một người mắng chửi, nắm lấy cổ ông cụ Thiệu.

“Tiếp theo là mày, ranh con!”.

Người đàn ông đó quát lên, tát về phía mặt Lâm Chính, định đánh anh một trận hả giận.

Nhưng cái tát đó còn chưa hạ xuống, một chân của Lâm Chính đã đạp mạnh vào vùng bụng của người đàn ông.

Ầm!


Đọc truyện chữ Full