"Hả?".
Bà cụ Trương bị dọa cho suýt nữa hồn bay phách lạc.
Người trước mắt này chính là sát thần thực sự!
Bọn họ chỉ là một thế gia bình thường ở tỉnh Quảng Liễu, sao có thể đắc tội nổi người như vậy chứ?
"Đừng mà!".
"Xin hãy tha cho chúng tôi!".
"Chúng tôi... chúng tôi vô tội..."
"Xin hãy tha cho chúng tôi..."
Những tiếng xin xỏ sợ hãi vang lên không ngớt.
Rất nhiều người nhà họ Trương đều quỳ xuống đất, dập đầu bôm bốp.
Bà cụ Trương không thốt nên lời, ngồi trên xe lăn, cũng không khỏi run rẩy.
Sợ hãi đến tột cùng.
Trương Trung Hoa há miệng, nhưng không biết nên nói gì, chỉ có thể đưa mắt nhìn Lâm Chính.
"Nơi này không tiện, chúng ta tìm chỗ khác rộng rãi hơn đi", Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Được, anh nói xem đi đâu?", Băng Thượng Quân hỏi.
"Ông ngoại, quanh đây có bãi đất trống nào rộng rãi không?", Lâm Chính quay sang hỏi.
"Sau núi có, các cháu cần dùng sao? Ông sẽ lập tức sắp xếp, đưa hết người ở đó đi", Trương Trung Hoa vội nói.
"Vâng, làm phiền ông rồi ạ".
"Quản gia, mau, mau đưa Lâm Chính và người này ra sau núi. Hãy nhớ, tuyệt đối không được chậm trễ, đưa hết người đang làm việc ở sau núi đi, mau lên", Trương Trung Hoa vội nói.
"Vâng, ông chủ".
Quản gia chạy bước nhỏ tới, dẫn Lâm Chính và Băng Thượng Quân đi.
Trương Trung Hoa thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm.
Người nhà họ Trương run rẩy đứng dậy, nhìn bóng lưng đang rời đi của Lâm Chính và Băng Thượng Quân, rồi lại nhìn Trương Trung Hoa.
"Bố... người kia... rốt cuộc là ai vậy?", tuh chậm rãi đứng lên, lắp bắp hỏi.
"Chưa từng nghe tới sao? Người đó là Băng Thượng Quân", Trương Trung Hoa lạnh lùng đáp.
"Băng Thượng Quân?".
"Đó... rốt cuộc đó là ai vậy?".
"Phạm nhân giết người sao?".
"Chúng ta có cần báo cảnh sát không?".
Người nhà họ Trương run cầm cập nói.
"Báo cảnh sát? Hừ, các anh các chị muốn nhà họ Trương chúng ta bị gạch tên khỏi tỉnh Quảng Liễu sao?", Trương Trung Hoa lạnh lùng hừ một tiếng: "Đây là người có máu mặt có thể một tay che trời, vốn dĩ cả đời chúng ta cũng không thể chạm tới người như vậy. Hôm nay nếu không vì Tiểu Chính thì sao chúng ta có thể gặp được nhân vật lớn như vậy chứ?".
"Tiểu Chính?".
"Ông nội, ý ông là... Lâm Chính?".
"Sao có thể thế được? Sao người này có thể quen biết một thằng vô dụng như Lâm Chính chứ?".
"Ông nội, liệu ông có nhầm không?".
Những tiếng kinh ngạc vang lên không ngớt.
Nhà họ Trương không có ai tin.
"Sao nào? Đã lúc này rồi mà các anh các chị còn không tin sao? Nếu người đó không phải là bạn của Tiểu Chính, anh chị tưởng rằng anh chị vẫn có thể bình an vô sự chắc?", Trương Trung Hoa hừ mũi.
Ai nấy đều ngạc nhiên.
"Nhất là bà! Bà có biết suýt nữa đã khiến nhà họ Trương ta không ngóc được đầu dậy không hả?".
Trương Trung Hoa chỉ tay vào mặt bà cụ Trương mắng.
"Ông...", bà cụ Trương tức điên lên, định phản bác lại nhưng không tìm được lời nào để nói.
"Nghe đây! Lập tức đưa ngay bà già này đến núi Thanh Tùng dưỡng lão! Cả đời này không được phép quay lại nhà họ Trương nữa!", Trương Trung Hoa nổi giận nói.
"Ông nội!".
"Bố... Bố không thể làm như vậy được!".
"Núi Thanh Tùng không ở tỉnh Quảng Liễu! Chỗ đó dân cư thưa thớt, sao ông có thể đưa bà đến đó chứ?".
Người nhà họ Trương cuống quýt kêu lên.
"Lão già chết tiệt này! Ông... ông... ông... ông muốn đuổi tôi ra khỏi nhà họ Trương sao?", bà cụ Trương tức xì khói, la hét ầm ĩ.
Đưa đến núi Thanh Tùng, làm vậy thì khác gì đuổi khỏi nhà họ Trương?
Trương Trung Hoa ăn gan hùm mật báo hay sao mà dám làm vậy?
Nhưng... Trương Trung Hoa gật đầu một cách quả quyết.
"Phải!".
Nhà họ Trương xôn xao.
"Không!".
Đúng lúc này, một tiếng hét vang lên.
Mọi người quay sang, thấy Trương Tinh Vũ lao ra khỏi đám người, chặn trước mặt bà cụ Trương.
"Bố, chuyện không phải như vậy đâu! Mọi người đừng để Lâm Chính lừa!".
"Tinh Vũ, con muốn nói gì vậy?", Trương Trung Hoa nhíu mày.
"Bố, tên Lâm Chính kia là loại người gì chẳng lẽ con không biết? Cậu ta không thể quen biết người có máu mặt như vậy được!", Trương Tinh Vũ gấp gáp nói.
"Lâm Chính không đơn giản như con nghĩ đâu", Trương Trung Hoa lạnh lùng nói.
"Bố! Bố đúng là già cả hồ đồ rồi! Lẽ nào bố không nghe thấy vừa rồi lúc người kia bước vào đã gọi gì sao? Cậu ta gọi thần y Lâm! Điều này cho thấy cậu ta đến để tìm thần y Lâm, ai cũng biết là Lâm Chính quen biết thần y Lâm, là bạn bè gì đó. Người ta đến gặp Lâm Chính để tìm thần y Lâm thôi", Trương Tinh Vũ hừ mũi.
"Đúng, lão già chết giẫm này, ông còn tưởng là tìm được chỗ dựa sao? Tôi nói cho ông biết, thằng vô dụng Lâm Chính giống hệt ông hồi còn trẻ, không được tích sự gì cả! Nhà họ Trương rơi vào tay ông, sớm muộn cũng tiêu đời!", bà cụ Trương cũng thừa thế chửi bới.
Nhưng vừa dứt lời, ông cụ Trương đã vung tay tát một cái.
Bốp!
Bà cụ Tô ôm mặt, nhìn Trương Trung Hoa với ánh mắt khó tin.
Tất cả mọi người cũng trố mắt ra.
"30 năm! Hơn 30 năm nay ông chưa từng đánh tôi... Bây giờ ông lại đánh tôi...", bà cụ Tô nước mắt lưng tròng, vô cùng đau khổ.
Trương Trung Hoa cũng ngớ người ra, nhìn bàn tay già nua của mình, hít sâu một hơi rồi quay phắt người, đi ra sau núi.
Ông ta không muốn quan tâm đến đám người nhà họ Trương ngu muội này nữa.
Bây giờ ông ta chỉ muốn biết rốt cuộc Băng Thượng Quân kia tìm cháu rể ông ta có chuyện gì...