TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1422: BỊ MAI PHỤC

Đi chung?

Đặng Lôi có mục đích gì đã rất rõ ràng.

Anh ta không tiện ra tay ở đây, định vào trong sẽ dạy Lâm Chính một bài học.

Thật ra lúc ở trường, Đặng Lôi đã không ưa Lâm Chính. Mặc dù Lâm Chính tính cách khiêm tốn, nhưng anh nổi tiếng học giỏi, học cái gì cũng nhanh, đầu óc cực kỳ tốt, rất được thầy cô và học trò hoan nghênh. Điều này khiến Đặng Lôi ghen tị.

Lúc đó, Đặng Lôi đã định xử Lâm Chính một trận, tiếc là mỗi lần mình ra tay thì lại đánh hụt một cách khó hiểu, thậm chí còn khiến mình bẽ mặt.

Đặng Lôi luôn cảm thấy đó là Lâm Chính may mắn, mình thì xui xẻo.

Nhưng lần này vận may của Lâm Chính rõ ràng sẽ không tốt được như vậy nữa.

“Trương Nhã, cô thấy sao?”, Đặng Lôi nghiêng đầu nhìn cô gái lạnh lùng kia.

“Cũng được! Thêm một người thì thêm một sự săn sóc chiếu cố, dù sao hồ Ám Long này vốn là nơi không người vô cùng nguy hiểm, bên trong chắc chắn sẽ có rất nhiều khó khăn đang đợi chúng ta, người đông sức mạnh mà”, cô gái tên Trương Nhã nói.

“Vậy cứ quyết như thế”, Đặng Lôi nheo mắt nhìn Lâm Chính, mỉm cười nói: “Lâm Chính, sao cậu không nói gì? Đừng nói cậu sợ rồi chứ? Nếu cậu không dám vào trong thì giờ về nhà còn kịp, không ai chê cười cậu đâu. Ha ha…”.

“Cậu muốn tôi đồng hành với cậu thì được thôi!”.

Lâm Chính gật đầu đồng ý.

Nếu có thể đi cùng bọn họ vào trong có lẽ sẽ có ích cho việc che giấu thân phận, đến lúc đó cũng có thể giúp ích cho kế hoạch của mình.

“Ha, can đảm lắm!”.

Đặng Lôi cười, vẻ mặt như đạt được ý đồ.

“Vậy chúng ta vào trong đi”.

“Được!”.

Bốn người đồng hành, tiến vào hồ Ám Long.

Thông qua cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa Đặng Lôi và hai cô gái, anh biết được quả nhiên hai cô gái làm trong giới truyền thông báo chí.

Cô gái lạnh lùng tên Trương Nhã, cô gái ngây thơ tên Hứa Tình, hai người là phóng viên của tòa soạn nhật báo Mậu Thành.

Hứa Tình là phóng viên thực tập, đi theo Trương Nhã hỗ trợ.

Trương Nhã luôn muốn khai quật được một tin bùng nổ, cho nên rất để tâm đến bất cứ tin tức có giá trị nào.

Đăng Lôi dường như có hứng thú với Trương Nhã nên đã để lộ tin tức về hồ Ám Long.

Quả nhiên, Trương Nhã đã động lòng.

Đặng Lôi nhân cơ hội giới thiệu mình, xưng là có thể làm vệ sĩ cho cô ta.

Vì thế, ba người mới đến nơi này.

“Chị Nhã, nơi này… thật là u ám!”.

Vừa vào hồ Ám Long, nhìn rừng cây um tùm xung quanh, Hứa Tình hơi hoảng hốt, run rẩy đi sát theo sau Trương Nhã.

Trương Nhã không lên tiếng, nhưng gương mặt cũng căng thẳng hơn nhiều.

“Trương Nhã, Hứa Tình, các cô đừng sợ, có tôi đây! Nguy hiểm gì tôi cũng sẽ giải quyết giúp các cô”, Đặng Lôi vội vàng vỗ ngực, bộ dạng tràn đầy tự tin.

Hai người khẽ gật đầu.

Lâm Chính liếc anh ta, lên tiếng: “Đặng Lôi, làm sao cậu biết chuyện nhiều người của giới võ thuật đến hồ Ám Long tìm kiếm bảo tàng?”.

Nghe vậy, Đặng Lôi lập tức liếc nhìn anh, lạnh lùng hừ: “Vậy làm sao cậu biết?”.

“Rất đơn giản, vì tin tức này là tôi tung ra”, Lâm Chính nói thẳng.

Đặng Lôi nghe vậy lại trợn mắt, sau đó cười ha ha.

“Ha ha ha ha, tin tức cậu tung ra? Đừng chọc tôi cười, ha ha ha ha…”, Đặng Lôi ôm bụng cười không dứt.

Trương Nhã và Hứa Tình cũng nhìn anh, nhíu mày.

Mặc dù hai người không phải người trong giới võ thuật, nhưng cũng biết một vài chuyện của giới võ thuật Hoa Quốc. Bọn họ đã làm nghề này, mọi sự việc trên các lĩnh vực đều có xem qua. Bên cạnh đó, Đặng Lôi cũng là người học võ, trên đường đi cũng đã giới thiệu cho bọn họ một ít tình hình của giới võ thuật nên bọn họ cũng có ít hiểu biết.

Lâm Chính này là ai?

Trông anh chẳng có gì nổi bật, chân tay gầy gò, có thể đùa giỡn nhiều cao thủ võ lâm như vậy trong lòng bàn tay sao?

Đúng là nực cười!

“Lâm Chính, cậu bớt khoác lác đi! Cậu là ai tưởng tôi không biết sao? Không sai, cậu đúng là một học trò nổi trội ở trường, chắc chắn cũng biết một ít y thuật. Nhưng lần này người đến hồ Ám Long không phải bác sĩ Đông y cầm kim châm cứu, mà là một nhóm cao thủ võ lâm võ công cao cường, đến như gió đi như mây! Bất cứ ai trong bọn họ chỉ cần dùng đầu ngón tay cũng có thể bóp chết cậu! Cậu thật sự cho rằng mình là nhân vật nào tài giỏi?”, Đặng Lôi cười nhạt, sự khinh miệt trong lời nói đã vô cùng rõ ràng.

Lâm Chính âm thầm lắc đầu.

Nếu bọn họ đã không tin thì anh cũng không cần nói thêm nữa.

Câu hỏi của Lâm Chính cũng không có đáp án.

Đặng Lôi không muốn nói nhiều với loại người như Lâm Chính.

Bây giờ trong đầu anh ta chỉ có ý nghĩ làm sao để lợi dụng Lâm Chính thể hiện bản thân, để Trương Nhã nhìn mình với con mắt khác, lấy được lòng người đẹp!

Bốn người tiếp tục đi về phía trước.

Đặng Lôi không ngừng nhìn ngó xung quanh.

“Vì sao lại chọn buổi tối vào hồ Ám Long? Ban ngày đến hồ Ám Long… không phải sẽ tiện hơn sao?”.

Đi sâu vào trong, Trương Nhã cũng không chịu nổi nữa.

Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, hơn nữa còn u ám, rừng cây rậm rạp che mất ánh trăng.

“Tiểu Nhã, chuyện này mà cô cũng không biết sao? Hồ Ám Long là nơi rất đặc biệt, nghe nói nơi này có một loại trùng độc đặc biệt vô cùng đáng sợ sinh tồn. Loại trùng độc đó rất lợi hại, chỉ cần bị nó cắn phải một phát, độc xâm nhập vào cơ thể thì một người trưởng thành cũng sẽ ngã xuống đột tử trong vòng một phút! Hiện độc của loài trùng độc đó chưa có thuốc giải, nếu không cẩn thận gặp phải trùng độc đó thì chúng ta rắc rối to!”.

“Hả?”, Hứa Tình sợ đến mức hai chân nhũn ra.

Trương Nhã cũng tái mặt, có hơi không nhấc nổi chân.

“Vậy… vậy phải làm sao?”.

“Ha ha, không cần lo, loài trùng độc đó chỉ hoạt động vào ban ngày, buổi tối sẽ không xuất hiện. Cho nên chúng ta chọn đi vào buổi tối ấy à, với loại sinh vật cực độc đặc thù ở hồ Ám Long, thật ra buổi tối lại an toàn hơn ban ngày!”, Đặng Lôi cười nói.

“Hóa ra là vậy!”.

Hai cô gái thở phào một hơi.

Lâm Chính ở phía sau nhíu mày, nhìn Đặng Lôi chăm chú.

Không ngờ Đặng Lôi lại hiểu biết về chuyện trùng độc như vậy, không phải bảo nhà cậu ta chỉ là thế gia võ thuật bình thường thôi sao? Xem ra không đơn giản…

Soạt!

Lúc này, Đặng Lôi đi ở phía trước đột nhiên dừng bước.

Trương Nhã và Hứa Tình không khỏi sửng sốt.

“Đặng Lôi, sao vậy?”, Trương Nhã vội hỏi.

Đặng Lôi không trả lời mà hai mắt nhìn chăm chú về phía trước, lớn tiếng quát: “Ai đó? Ra đây cho tôi!”.

Mấy người họ vội vàng nhìn theo, bấy giờ mới thấy trên con đường ở phía trước có một bóng người.


Đọc truyện chữ Full