TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1424: DIỄN KỊCH?

Lâm Chính trước giờ ra tay đều nhanh gọn nhẹ như vậy. Anh lao vào giữa đám người, vung chân múa tay, đấm bôm bốp như diễn trò.

Bụp bụp bụp…Âm thanh nặng nề vang lên không ngớt, từng bóng người cứ thế bay bật ra, bất tỉnh nhân sự. Đội trưởng trố tròn mắt, nhìn với vẻ không dám tin.

“Chuyện gì vậy?”, Đặng Lôi cũng bàng hoàng.

Anh ta đang đợi Lâm Chính bị “vờn” để còn tự mình xử lý, rồi thuận thế tung chiêu anh hùng cứu mỹ nhân để có thể lấy lòng hai cô gái còn lại. Giờ xem ra anh ta đã nghĩ nhiều mất rồi. Không những không thể tỏa sáng mà còn khiến Lâm Chính được tỏa sáng.

Hứa Tình và Trương Nhã đều sững sờ nhìn Lâm Chính chiến đấu, họ không nói nên lời. Khoảng một phút sau, cả đám người đều bị hạ gục. Bọn họ người thì ôm ngực, người thì ôm đầu, lăn lộn dưới đất và la hét, rên rỉ. Anh cũng phải run rẩy.

“Hả?", người đội trưởng vội lùi về sau. Hắn không thể chấp nhận được cảnh tượng đang xảy ra trước mặt. Thế nhưng khi hắn vừa lùi lại thì có một bóng hình đột ngột xuất hiện sau lưng hắn.

Là Lâm Chính! Tốc độ của anh như này là như nào?

Sao lại trở nên nhanh như vậy? Đăng Lội vò đầu bứt tai, không thể nào hiểu được. Người đội trưởng kia suýt nữa ngã ra đất.

“Đừng…đừng giết tôi! Cậu muốn tôi làm gì thì tôi sẽ đều làm như thế”, người đội trưởng vội vàng nói.

Hắn biết không thể nào bỏ trốn được nữa. Đối phương có thể xuất hiện như quỷ thần sau lưng hắn thế kia thì có nghĩa là tốc độ của anh thuộc thể loại người thường không thể nào theo kịp được.

Thế nhưng người đội trưởng còn chưa nói xong thì Lâm Chính đã bổ bàn tay xuống gáy của hắn. Người đội trưởng xụi lơ, bất tỉnh nhân sự. Chưa tới một phút mà Lâm Chính đã giải quyết xong cả đám.

“Anh Lâm, anh thật lợi hại”, Hứa Tịnh Nhi kích động nói.

“Chút trò vặt vãnh thôi mà. Chúng ta đi thôi”, Lâm Chính nói.

“Được!”, hai cô gái gật đầu.

“Đứng lại!”, Đặng Lôi đột nhiên hét lớn. Lâm Chính dừng bước, nhìn anh ta.

“Lâm Chính…rốt cuộc là thế nào? Không phải cậu là một thằng trói gà không chặt sao? Sao cậu có thể…đối phó với cao thủ võ lâm chỉ bằng một hơi như vậy?”, Đặng Lôi chỉ về phía Lâm Chính và bặm môi.

“Tôi nói với cậu tôi là thằng trói gà không chặt từ khi nào thế?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

Đặng Lôi tức giận, lập tức gầm lên: “Tôi nói cậu biết, đừng tưởng tôi không biết gì, tất cả đều là do cậu lừa đảo mà thôi. Những người này chắc chắn là diễn viên do cậu mời đến đúng không!”

“Diễn viên? Đặng Lôi, ý của cậu là gì?”

“Còn cần tôi phải giải thích sao? Cậu không hề biết về võ công, chắc chắn cậu đã bỏ tiền ra thuê những người này. Nếu không, sao cậu có thể đối phó với họ một cách dễ dàng như vậy? Trương Nhã, Hứa Tình, lẽ nào mọi người cũng cảm thấy bình thường à? Người có thể chất như cậu ta, đối phó với bất kỳ ai cũng khó cả. Vậy mà trong nháy mắt cậu ta lại hạ gục bao nhiêu người như thế…Vậy mà mọi người không nghi ngờ sao? Không thể nào mọi thứ lại trùng hợp đến như thế được”, Đặng Lôi nói.

Trương Nhã và Hứa Tình nghe thấy vậy thì lẳng lặng gật đầu: “Đúng là…quá trùng hợp”.

"Thật sự là anh làm sao?”, Trương Nhã nhìn Lâm Chính, thận trọng hỏi.

“Tôi không rảnh và vô vị đến thế”, Lâm Chính điềm đạm lên tiếng.

“Hừ, còn không thừa nhận? Lâm Chính, tôi nói cậu biết, nếu cậu còn dám lừa tôi thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu! Rõ chưa?”, Đặng Lôi hung hăng tức giận.

Lâm Chính chỉ im lặng không nói gì.Trương Nhã và Hứa Tình thì tỏ ra ghét bỏ.

“Đi tiếp thôi”, Đặng Lôi hừ giọng.

Bốn người lại lên đường. Hai cô gái không còn nói chuyện với Lâm Chính nữa mà chỉ trò chuyện rôm rả với Đặng Lôi.

Lâm Chính đi sau cùng không khác gì không khí. Mục đích của Đặng Lôi đã đạt được, đó là đổ tội cho Lâm Chính.

Lâm Chính chỉ lắc đầu, anh chẳng buồn quan tâm tới đám người này. Chỉ có điều mọi người vừa đi được một lúc thì lại có thêm một bóng hình nữa xuất hiện. Nhìn thấy người này, ba người Đặng Lôi, Trương Nhã và Hứa Tình đều giật mình.

Ở đây cây cối không quá rậm rạp, ánh nắng vẫn chiếu được xuống mặt đất nên vẫn có thể nhìn rõ. Đó là một người đàn che một mắt, mặc trường bào. Người đàn ông để râu lởm chởm, trông khá đáng sợ. Chắc không phải dạng lương thiện gì.

Lúc này hắn cầm một con dao, ngồi dựa mình vào một tảng đá bên đường và ngủ gật. Có lẽ cảm nhận được có người đến gần nên hắn mở con mắt duy nhất ra.

“Ấy, lại có việc rồi?”, hắn khẽ mỉm cười, đứng bật dậy.

Đặng Lôi nhìn người này rồi nói với Lâm Chính: “Hừ, lại là người cậu sắp xếp đúng không?”

“Không phải!”, Lâm Chính lắc đầu.

“Nơi như này mà một mình hắn cũng dám ở? Ai tin? Lâm Chính, tôi nói cậu biết, cậu không lừa được tôi đâu”, Đặng Lôi cười lạnh lùng.

“Vậy cậu định làm thế nào?”, Lâm Chính không hề phản bác, chỉ nhìn chăm chăm Đặng Lôi.

“Phải làm sao à? Đương nhiên là vạch trần bộ mặt lừa đảo của cậu chứ sao?”, Đặng Lôi cười khinh thường, bước tới trước.

“Này! Tôi nói cho anh biết. Tốt nhất là biến, anh và Lâm Chính đã bàn tính trước với nhau rồi đúng không? Không muốn chết thì mau rời khỏi đây. Nếu không, lát nữa tôi mà ra tay thì là tôi không biết nặng nhẹ đâu đấy”, Đặng Lôi hắng giọng hù dọa.

“Hả?”

Người này nhìn Đặng Lôi bằng vẻ kỳ lạ. Hắn cảm thấy không hiểu mô tê gì: “Thằng ngốc này đến từ đâu vậy?”

“Anh nói cái gì?”, Đặng Lôi tức giận: “Anh dám chửi tôi à?”

“Có vấn đề gì sao?”, người kia khẽ cười.

“Khốn nạn”, Đặng Lôi tức giận lao lên và đạp mạnh chân về phía bụng của người này.

Thế nhưng một giây sau....

Rầm!

Một cơ thể bay bật ra xa…


Đọc truyện chữ Full