TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1427: ĐỆ TỬ CỦA THẦN Y LÂM

Đương nhiên là Lâm Chính biết được Trương Nhã và Hứa Tình đang đi sau mình. Nhưng anh chẳng buồn quan tâm. Đó là sự lựa chọn của bọn họ. Tiếp theo có gặp phải nguy hiểm gì thì bọn họ cũng tự đi mà chịu trách nhiệm.

Cả hai cô gái cũng trưởng thành rồi, Lâm Chính không có nghĩa vụ phải bảo vệ. Lâm Chính đi với tốc độ khá nhanh.

Dù chướng khí và độc vật rất nhiều nhưng anh vẫn tới kịp trung tâm của hồ Ám Long. Và cũng chính là vị trí mà trước đó Lữ Lộng Triều cử người người của Cổ Phái tới.

Lúc này, khu vực này đã chật kín người. Cổ Phái cố tình để lộ thông tin để các cao thủ từ khắp nơi đều đổ về đây.

Thế nhưng họ không tiến vào chính giữa mà đợi ở rìa bên ngoài. Bởi vì cả vùng trung tâm đều ngập tràn trong chướng khí. Dù là ai thì cũng không thể nào chịu nổi.

Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là họ không có cách nào vào được khu trung tâm. Chỉ là họ đang chờ đợi mà thôi. Họ chờ đợi Cổ Phái sử dụng máy móc.

Cổ Phái có sự chuẩn bị kỹ càng trước khi tới. Bọn họ dự định dùng máy móc để xua tán đám chướng khí dày đặc kia đi.

Giờ không còn là thời cổ nữa, các cách làm cũng không còn bị giới hạn chỉ bởi vũ lực, khoa học đã trở thành thứ mà rất nhiều người học võ tin dùng.

Rất nhiều người nhìn những người công nhân đang điều khiển dàn máy móc. Bọn họ đều là những nhân viên kỹ thuật hàng đầu của Cổ Phái.

Chỉ cần máy móc làm xong, chướng khí được giải quyết thì những người này có thể tiếp tục đi về phía vùng trung tâm, tìm mật tịch tuyệt thế thần y của thần y Lâm.

Mặc dù có người của Cổ Phái ở đây nhưng sức hấp dẫn của bảo vật quá lớn, những người khác cũng không cưỡng lại được.

Lâm Chính đứng im quan sát người của Cổ Phái. Lữ lộng Triều đứng bên cạnh đám máy móc giống như đang chỉ đạo. Phía sau ông ta là một đám người ăn mặc rất sang trọng. Đám người này cũng đứng im theo dõi tiến độ. Phần lớn họ là những người thuốc tầng lớp cấp cao bên trong Cổ Phái.

“Thần y Lâm”, đúng lúc này, có một giọng nói yếu ớt từ phía sau vang lên. Lâm Chính giật mình quay người lại thì thấy Thủ Mệnh đã xuất hiện từ lúc nào.

Thủ Mệnh lúc này mặc đồ màu đen, cơ thể nét nào ra nét ấy. Cô ta đội mũ lưỡi trai.

“Là chị à! Sao thế, điều tra tin tức thế nào rồi?”, Lâm Chính hỏi.

“Thần y Lâm, tôi đã điều tra rồi, đám người của Cổ Phái đều có mặt cả, chỉ là…Ngoài ra…Cổ Phái còn mới tới cả thiên kiêu thứ tám Độc Hoàng Tiêu Khải Phong…chúng tôi vẫn chưa tìm ra tung tích của anh ta”, Thủ Mệnh nói.

“Sao cơ? Không thấy Tiêu Khải Phong đầu cả à?”, Lâm Chính chau mày: “Có chắc là anh ta đã đến đây không?”

“Tiêu Khải Phong tới cùng người của Cổ Phái. Rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, không thể nhầm được”.

“Vậy thì anh ta có thể chạy đi đâu được chứ?”, Lâm Chính suy nghĩ.

“Thần y Lâm đừng lo, tôi đã cử Hùng sư đệ đi tìm anh ta rồi. Để xem Cổ Phái có âm mưu gì!”

“Nói Hùng Giới Thiên cẩn thận một chút, Tiêu Khải Phong rất độc ác, thủ đoạn lại tàn nhẫn, nếu để anh ta phát hiện ra thi sẽ lành ít dữ nhiều”.

“Cậu yên tâm”, Thủ Mệnh gật đầu.

Lúc này, có thêm một đám người có mặt.

“Ấy! Náo nhiệt quá! Nơi hoang vắng thế này sao hôm nay lại đông người thế! Các vị Cổ Phái, mọi người định mở party đấy hở?”, một giọng nói đầy chế nhạo vang lên.

Tiếp đó là một thanh niên mặc trang phục vest xuất hiện. Người này dẫn theo một nhóm người mặc áo bào, tay cầm trường kiếm cùng tiến về trung tâm của hồ Ám Long.

“Linh Kiếm Môn sao?”, không ít người kêu lên.

“Sao họ lại tới đây?”

“Nghe nói Linh Kiếm Môn trước giờ đều không hợp với Cổ Phái. Bọn họ dám tới đây cơ à?”

“Lẽ nào bọn họ cũng muốn có được mật tịch thần y tuyệt thế?”

Tiếng bàn tán xôn xao. Lâm Chính thản nhiên nhìn đám đông, anh cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Linh Kiếm Môn thì anh cũng từng nghe qua. Đây là một tông môn truyền thừa đã có từ hàng ngàn năm. Vào thời cận đại thì Linh Kiếm Môn lựa chọn ẩn thế, rất ít khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Thế nhưng vào mười năm trước, Cổ Phái đã để ý tới một vật vô cùng đáng giá của Linh Kiếm Môn, nghe nói có thể dùng vật này để tạo ra đan dược tuyệt thế. Vì thứ này mà hai môn phái đã kết thù kết hằn. Do thế lực của Cổ Phái quá lớn mạnh nên Linh Kiếm Môn chịu thiệt, các đệ tử nội môn chết thảm rất nhiều, thậm chí suýt chút nữa còn bị tiêu diệt sạch. Trong lúc bất lực, Linh Kiếm Môn lựa chọn dựa vào Ẩn Phái. Thế là Cổ Phái mới chịu buông tha.

Lúc này Linh Kiếm Môn xuất hiện ở đây thì chắc chắn không phải do ngẫu nhiên.

Đám đông quay qua nhìn. Người của Cổ Phái trông cũng vô cùng căng thẳng. Tất cả đều dồn sự tập trung và người thanh niên mặc vest kia.

“Cậu là…Tịch Tử Nghĩa?”, Lữ Lộng Triều nhìn người thanh niên và trầm giọng.

“Thật không ngờ các vị vẫn còn nhận ra tại hạ…thật vinh hạnh quá”, người đàn ông mỉm cười.

“Cậu tới đây làm gì? Chúng tôi nhớ là Linh Kiếm Môn không hề tham gia vào y thuật mà”, Lữ Lộng Triều trầm giọng.

“Ai nói là không? Tôi gần đây có bái sư học y. Chắc là các vị không biết”,

“Học y? Hừ, dù có học y thì đã sao, tịch mật y thuật của hồ Ám Long không có liên quan gì tới tông môn của các người hết”, một người khác của Cổ Phái lên tiếng.

“Thế lẽ nào lại có liên quan tới Cổ Phái?”, Tịch Tử Nghĩa nheo mắt: “Huống hồ ở đây chẳng thể nói là liên quan tới ai hay không liên quan tới ai cả”.

“Ý cậu là gì?”, người của Cổ Phái đanh giọng.

“Chẳng có ý gì. Tôi chỉ muốn nói cho các vị biết rằng, người mà tôi bái làm thầy chính là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng. Những thứ ở đây theo lý mà nói đều là của tôi – Tịch Tử Nghĩa. Các người không được lấy đồ của sư phụ tôi để lại mới đúng”, Tịch Tử Nghĩa cười thản nhiên và nói lớn.

Cả hiện trường sục sôi

Lâm Chính cũng giật mình. Anh thu nhận đệ tử từ khi nào vậy?


Đọc truyện chữ Full