Độc lực của độc long không hề tầm thường.
Bất cứ thứ gì chạm vào nó đều sẽ bị mục nát, tan rã.
Đây là lần đầu tiên Lâm Chính được thấy thủ đoạn như vậy.
Thủ đoạn này có chút giống với Kỳ Lân Biến, nhưng có vẻ tinh diệu hơn, bởi vì nó dung hòa với độc lực chí cao, đây là điều mà Kỳ Lân Biến đơn thuần không thể so được.
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, ngón tay động đậy.
Vèo vèo vèo…
Rất nhiều châm bạc bay ra, rồi hóa thành một tấm lưới lớn bao trùm lấy con độc long đang lao tới, định ngăn nó lại.
Nhưng khi số châm bạc này lại gần độc long thì lại bị nó hút vào, xoay tròn trong khí độc.
Sau khi hút vào cắn nuốt số châm bạc này, đầu của độc long lại càng to hơn, khí độc càng tràn trề sung mãn hơn.
Dường như châm bạc chính là thức ăn của độc long.
“Cái gì?”.
Lâm Chính cả kinh, vội vàng tránh né.
Bịch!
Con độc long khiến khu rừng sau lưng Lâm Chính tan hoang.
Toàn bộ cây cối trong khu rừng như bị tạt axit, tất cả đều khô héo quắt queo.
Nhưng vẫn chưa kết thúc.
Độc long sau khi xông tới liền vẫy đuôi, san bằng cả khu rừng, rồi quay phắt đầu lại, lao về phía Lâm Chính.
Con độc long này… chẳng khác nào vật sống, còn biết quay ngược lại.
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.
Đây là thủ đoạn của Cổ Phái sao?
Quả thực.
Lâm Chính có rất nhiều y thuật mà Công Tôn Đại Hoàng và Cổ Phái chưa từng thấy thậm chí chưa từng nghe qua, nhưng Cổ Phái cũng có rất nhiều thủ đoạn mà Lâm Chính chưa bao giờ nghe đến.
Đông y cổ của Hoa Quốc vốn đã bác đại tinh thâm, lại càng không cần nói đến mảng y võ.
Độc long xông tới, Lâm Chính nhảy lên nhảy xuống, tránh đòn một cách chật vật.
Tuy tiên thiên cương khu có thể đao thương bất nhập, nhưng trong người con độc long này toàn là châm bạc, nếu bị số châm bạc này đâm phải thì chắc chắn sẽ trúng huyệt vị. Đến lúc đó tiên thiên cương khu sẽ bị phá, nếu để khí độc xâm nhập vào cơ thể thì chỉ e là độ mạnh của thân xác Lâm Chính sẽ hạ xuống con số 0.
Đến lúc đó một con dao gọt bút chì cũng có thể giết được anh.
Làm sao bây giờ?
Lâm Chính nhíu mày.
Phải làm sao để phá được chiêu pháp kỳ dị này đây?
Anh vừa tránh né vừa suy nghĩ đối sách.
Soạt!
Đúng lúc này, nỗi đau dữ dội truyền tới từ cánh tay.
Hóa ra cánh tay anh đã bị con độc long kia cắn một phát, chỗ vết thương toàn là châm bạc, có ba cây châm đâm trúng gân mạch và huyệt vị của anh, rất nhiều dịch độc và khí độc bắt đầu xâm nhập vào người anh theo châm bạc.
Chết rồi!
Lâm Chính thầm kêu không ổn, lập tức rút châm ra xử lý vết thương, ngăn chặn dịch độc tiến vào lục phủ ngũ tạng.
Nhưng Công Tôn Đại Hoàng không cho anh bất cứ cơ hội nào, ông ta lại phóng ra rất nhiều châm bạc vào người độc long.
Gào!
Có thêm châm bạc, con độc long kia lại trở nên to lớn hơn.
“Thần y Lâm?”.
Thủ Mệnh lập tức lấy châm bạc ra, định ngăn cản độc long.
Nhưng châm bạc của cô ta chẳng khác nào thêm dầu vào lửa.
“Sao lại như vậy được?”, Thủ Mệnh trố mắt ra nhìn, không dám hành động khinh suất nữa.
Trận chiến cấp độ này vốn không có phần của cô ta.
“Thần y Lâm, có cần tôi giúp không?”.
Băng Thượng Quân giết chết mấy nguyên lão của Cổ Phái, rồi ngoảnh phắt lại, lạnh lùng hét lên.
“Không cần!”.
Lâm Chính nghiến răng khẽ quát.
“Anh muốn chết đấy à? Anh không đấu lại được Công Tôn Đại Hoàng đâu!”, Băng Thượng Quân hừ mũi.
“Chưa chắc đâu!”.
“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Nếu anh đã muốn chết thì tôi cũng không ngăn cản nữa”, Băng Thượng Quân không khuyên nữa, anh ta không có đủ kiên nhẫn.
“Chưa chắc?”, Công Tôn Đại Hoàng cũng bật cười, nheo mắt nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, cậu tự phụ quá đấy! Cậu không biết hai ta chênh lệch đến mức nào đâu! Tôi thừa nhận cậu quả thực là một thiên tài y võ rất xuất sắc, cũng nắm được rất nhiều y thuật khiến người ta kinh ngạc, chỉ có điều… Công Tôn Đại Hoàng tôi tung hoành giới y võ Hoa Quốc nhiều năm như vậy, học tập được biết bao kiến thức y võ. Tôi đã nỗ lực mấy chục năm, một hậu bối 20 tuổi như cậu sao có thể bì được chứ? Cậu bị tôi giết cũng là hợp tình hợp lý!”.
Dứt lời, Công Tôn Đại Hoàng bỗng gầm lên giận dữ, đánh một chưởng về phía Lâm Chính.
“Huyền Độc Long Chưởng!”.
Vù!
Lòng bàn tay ông ta phun ra khí độc vô cùng đáng sợ, cắt đứt đường lui của Lâm Chính.
Khí độc như một bức tường, không thể vượt qua được.
Lâm Chính đã rơi vào đường cùng.
Độc long bổ nhào tới.
Giờ phút này, con độc long dài mấy chục mét hoàn toàn có thể khiến Lâm Chính bị hòa tan.
Hôm nay, anh chết là cái chắc.
Công Tôn Đại Hoàng nhếch môi, ánh mắt đầy vẻ hưng phấn.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng từ bỏ tất cả việc phản kháng, ngược lại còn lấy châm bạc ra, đâm vào hai bả vai, hai chân và ấn đường, sau đó đứng ở phía xa, lặng lẽ chờ đợi.
Chờ con độc long kia tới.
“Cái gì?”.
Công Tôn Đại Hoàng sửng sốt.
Lâm Chính đang làm gì vậy?
Buông xuôi rồi sao?
Định đứng yên chờ chết?
Mặc kệ đi.
Chỉ cần có thể giết được thần y Lâm thì giá nào cũng đáng.
Công Tôn Đại Hoàng thầm nghĩ.
Nhưng ngay sau đó, đôi mắt Lâm Chính bỗng bắn ra một luồng ánh sáng đỏ, mái tóc bất ngờ chuyển sang màu bạc trắng, một quầng sáng tỏa ra từ người anh.
Con độc long đang xông tới bị quầng sáng kia hấp thu, kéo vào trong người Lâm Chính.
Công Tôn Đại Hoàng thấy thế, đầu óc lập tức trở nên trống rỗng.
“Đây là… Thương Ám Huyền Thể?”.
Ông ta thì thào, cả người ngơ ngẩn như mất hồn, run giọng nói: “Sao có thể chứ? Sao có thể chứ? Cậu… lẽ nào cậu vẫn luôn sở hữu thân xác này sao?”.
“Phải”, Lâm Chính bình thản đáp, mái tóc trắng của anh dài đến eo, chẳng khác nào thiên sứ hạ phàm.
“Rõ ràng cậu không hề sợ độc, hóa ra cậu chỉ đang lợi dụng tôi… lợi dụng độc công của tôi… để giúp cậu khai mở Thương Ám Huyền Thể?”.
Công Tôn Đại Hoàng lắp bắp, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Ông ta trăm phương ngàn kế muốn giết Lâm Chính, nhưng không ngờ bản thân mình lại rơi vào bẫy của đối phương.
Thương Ám Huyền Thể đã mở, Cổ Phái… chống đỡ kiểu gì đây?