Trên người Lâm Chính bắt đầu dâng tràn lượng lớn khói đen.
Số khói đen này giống như những con rắn độc đen sì, bổ tới đám đông ở xung quanh.
Chúng đều là độc lực do Thương Ám Huyền Thể hấp thu được.
Độc lực này vô cùng cao, cực kỳ đáng sợ.
Người bao vây xung quanh Lâm Chính hoàn toàn không chống đỡ được. Một khi chạm vào những đốm khói màu đen này sẽ mất mạng tại chỗ, cơ thể tan chảy chết thảm, thân xác không còn nguyên vẹn.
Những người còn lại sợ đến mức da đầu tê rần, suýt bay mất hồn.
Bọn họ vội vàng lùi về sau, nào dám tranh chấp với Lâm Chính nữa?
Nhưng khi đám người đó lùi về sau mới phát hiện điều bất ổn.
Nơi Lâm Chính đứng là một hẻm núi. Người bên ngoài có thể lui, nhưng người bên trong không thể lui được. Trừ khi đi vòng vào hồ Ám Long, nếu không… không còn đường nào để thoát!
Nhưng hướng hồ Ám Long còn một người nữa đứng canh.
Đó là Băng Thượng Quân!
Nếu muốn quay lại hồ Ám Long thì phải qua được cửa ải của Băng Thượng Quân!
Lúc này, một mình Lâm Chính lại chặn một bộ phận người của Cổ Phái!
Nhốt bọn họ vào trong lọ!
“Anh không cần ra tay, chỉ cần giúp tôi ngăn chặn những người này là được”.
Lâm Chính nói.
Băng Thượng Quân không đáp, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt nghiêm túc.
Trong lúc nói chuyện, Lâm Chính đã xông vào đám đông, tùy ý chém giết.
Trên người anh lan tỏa khói đen, bao phủ toàn thân.
Lâm Chính đứng trong khói đen giống như ma quỷ, vô cùng đáng sợ. Bọn họ không nhìn rõ cơ thể anh, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt ngấm máu đáng sợ trong khói đen.
“Quỷ! Người này là quỷ!”.
“Cứu mạng!”.
“Ông Công Tôn, hãy cứu chúng tôi!”.
“Ông Công Tôn, hãy cứu chúng tôi! Hãy cứu chúng tôi…”.
Bọn họ sợ đến mức run lẩy bẩy, điên cuồng lùi về sau.
Làm sao bọn họ dám tranh đấu với loại người giống như quái vật này?
Thế nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều sợ Lâm Chính.
“Cậu ta chỉ có một mình, đây chẳng qua là phô trương thanh thế. Cổ Phái chúng ta cũng là phái lớn trong y đạo, có gì mà phải sợ cậu ta? Các anh chị em, chúng ta cùng nhau xông lên đi!”.
Một số người không sợ chết xông vào trong khói đen, muốn phân cao thấp với Lâm Chính.
Nhưng mới vào trong chưa được mấy giây, vài cái bóng đã bay ra ngoài, rơi xuống đất.
Bọn họ nhìn lại, thế mà lại là mấy bộ xương trắng!
Chỉ trong vòng mấy giây, những người không sợ chết kia đã bị độc của Lâm Chính làm thối rữa máu thịt mà chết…
Đây có còn là độc nằm trong tầm hiểu biết của bọn họ không?
“Á!”.
Tiếng kêu la vang lên không dứt bên tai.
Bọn họ đã sợ phát điên lên, thậm chí có người nằm liệt trên đất, đũng quần ướt một mảng.
“Đây là sức mạnh của Thương Ám Huyền Thể sao? Đây là thực lực của thần y Lâm?”.
Băng Thượng Quân ở phía sau lẩm bẩm, sắc mặt anh ta tái đi nhiều.
“Đây chỉ mới là bắt đầu!”.
Trong khói đen vang lên giọng nói của Lâm Chính, giống như tiếng ngâm nga của tử thần.
“Xông lên! Giết cho tôi!”.
Công Tôn Đại Hoàng cảm thấy không ổn, vội vàng gào lên.
Nhiều người lao vào bên trong, nhưng như vậy chẳng khác nào đưa đầu vào chỗ chết!
Lâm Chính đấm ngang đá dọc, một đường tiến thẳng về phía trước, giống như chiến thần, tung độc lực đáng sợ ra xung quanh.
Soạt soạt soạt…
Những luồng khí độc giống như nanh vuốt của ác ma, điên cuồng nuốt chửng đám người.
Không lâu sau, xung quanh Lâm Chính đã biến thành một vùng chân không.
Trên mặt đất toàn là máu và xương không chỉnh tề.
Cả hiện trường giống như địa ngục trần gian.
Người của Cổ Phái run rẩy, hoàn toàn bị thủ đoạn tàn ác của Lâm Chính dọa sợ.
Những người còn lại chỉ dám bao vây, không dám tiến lên.
Nhóm người Cổ Phái quay lưng về phía hồ Ám Long đã bị diệt toàn quân.
“Ông Công Tôn, thực lực của thần y Lâm quá mạnh, chúng tôi… chúng tôi hoàn toàn không phải đối thủ”, một nguyên lão Cổ Phái răng đánh lập cập, run rẩy nói.
“Vào trận!”.
Công Tôn Đại Hoàng tức giận quát.
“Thất Sương Trận! Bày bố!”, một người quát lên.
Ba mươi sáu cao thủ nhảy ra từ trong nhóm người Cổ Phái, bày đại trận với Lâm Chính làm trung tâm.
Ba mươi sáu cao thủ đều cầm châm bạc, nhưng số châm bạc đó có màu sắc khác nhau.
Đỏ có, xanh lục có, xanh lam có, vàng có…
Không còn nghi ngờ gì, mỗi một cây châm bạc đều đã ngâm độc, mỗi một cây đều là chất độc khác nhau…
“Thất Sương Trận?”, Băng Thượng Quân có vẻ nghiêm nghị: “Thần y Lâm, anh phải cẩn thận! Thất Sương Trận của Cổ Phái vang danh thiên hạ, cao thủ chết trong Thất Sương Trận này nhiều vô số kể! Cẩn thận!”.
“Hừ!”.
Lâm Chính không nói, mang theo khí độc đáng sợ lao về phía những người đó.
Ba mươi sáu cao thủ lập tức chuyển động.
“Sương Châm Thiên Niên!”.
Một người râu dài quát lên.
Ba mươi sáu người đồng loạt giơ hai cánh tay phóng châm bạc về phía Lâm Chính.
Trong thời gian ngắn, vô số châm bạc sáng như tuyết bay ào ào về phía anh.
Lâm Chính không ngừng tránh né chặn đỡ, nhưng châm bạc quá nhiều, anh dứt khoát không chặn nữa, để mặc châm bạc đâm vào cơ thể mình.
May có tiên thiên cương khu chống đỡ, châm bạc hoàn toàn không cắm được vào cơ thể anh.
Lúc này, chợt một cảm giác lạnh lẽo lan tràn quanh người Lâm Chính.
“Cái gì?”.
Lâm Chính ngạc nhiên, vội nhìn về phía châm bạc rơi dưới mặt đất cạnh chân mình.
Lúc này anh mới phát hiện dù là châm bạc màu gì, mỗi một cây đều tỏa ra khí lạnh dày đặc, ngay cả những cây châm bạc đang bay tới cũng có khí lạnh vô tận…
“Đó là…”.