Dương Mỹ thấp thỏm bất an, sợ chuyện mình tìm bạn trai khiến Công Tôn Đại Hoàng không vui.
Bởi vì Dương Mỹ được Công Tôn Đại Hoàng nâng đỡ.
Không có sự giúp đỡ của Công Tôn Đại Hoàng thì không có Dương Mỹ của ngày hôm nay.
Trong mắt Công Tôn Đại Hoàng, Dương Mỹ chỉ là một công cụ, một món đồ chơi trước kia của ông ta.
Khi trước Dương Mỹ không có lựa chọn, cô ta chỉ có thể âm thầm chịu đựng. Bây giờ cô ta làm hết những chuyện Công Tôn Đại Hoàng giao cho cô ta một cách hoàn hảo, mỗi năm báo đáp cho Công Tôn Đại Hoàng không biết bao nhiêu tiền, cô ta cảm thấy mình đã trả xong mọi món nợ cho Công Tôn Đại Hoàng.
Cô ta hi vọng mình có thể có tương lai, hi vọng sau này có một ngày mình có thể gả chồng sinh con.
Cô ta không muốn làm một món đồ chơi mặc cho Công Tôn Đại Hoàng sắp đặt.
Bởi vậy lần này, cô ta đã lựa chọn từ chối.
Cứ ngỡ Công Tôn Đại Hoàng sẽ nổi giận, không ngờ ông ta chỉ cười lớn.
“Ông Công Tôn, ông không tức giận sao?”, trên đường đi, Dương Mỹ cẩn trọng hỏi.
“Chuyện này có gì phải tức giận? Tôi là đàn ông, cô là phụ nữ, một người đẹp, đàn ông thích phụ nữ là lẽ đương nhiên, tôi chưa bao giờ nghĩ cô nhất định phải là của tôi. Bây giờ cô đã tìm được tình yêu đích thực, đương nhiên tôi phải buông tay. Tôi vẫn nghĩ rất thông suốt chuyện này”, Công Tôn Đại Hoàng cười nói.
Dương Mỹ mừng rỡ, đong đầy nước mắt: “Ông Công Tôn, cảm ơn ông”.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đến một khu nghỉ dưỡng xa hoa.
Dương Mỹ dẫn theo ông ta đến một căn phòng ở tầng hai.
Công Tôn Đại Hoàng ngồi xuống ghế sofa, đốt điếu thuốc, hỏi: “Bạn trai cô đâu?”.
Ông ta vừa hỏi xong thì một người đàn ông tóc vàng mắt xanh đi tới.
Người đàn ông có vẻ ngoài tuấn tú, dáng người cao to, ngũ quan hoàn hảo, là một anh chàng đẹp trai đúng chuẩn.
“Ông Công Tôn, đây là Ryan. Ryan, đây là ông Công Tôn”, Dương Mỹ vội vàng giới thiệu.
“Ông Công Tôn, chào ông”, Ryan dùng tiếng Hoa không lưu loát nói.
“Ha ha, Dương Mỹ, mắt nhìn của cô cũng không tệ, tìm được người đàn ông đẹp trai như vậy”.
“Ông Công Tôn nói đùa rồi”, Dương Mỹ cười đáp.
“Ừm, Ryan, cậu qua đây”, Công Tôn Đại Hoàng dùng tiếng Anh nói với Ryan.
Ryan mỉm cười tiến tới.
Nhưng Dương Mỹ cảm thấy không ổn, kéo vạt áo Ryan lại.
Ryan vỗ mu bàn tay cô ta, tỏ ý không sao.
“Ông Công Tôn, ông có gì dạy bảo sao?”.
“Thật ra mối tình đầu của người phụ nữ này là tôi”, Công Tôn Đại Hoàng hút thuốc, mỉm cười nói.
Nghe vậy, Ryan biến sắc.
Dương Mỹ cũng không khỏi sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Công Tôn Đại Hoàng.
“Tôi và Mỹ thật lòng yêu nhau, tôi cảm thấy những cái đó… không quan trọng”, Ryan giữ vững phong độ, mỉm cười nói.
“Nhưng trong mắt tôi, cô ta chỉ là món đồ chơi của tôi mà thôi. Tôi bảo cô ta làm gì, cô ta phải làm cái đó!”, Công Tôn Đại Hoàng lại cười nói.
“Ông Công Tôn!”, Dương Mỹ sốt ruột.
Sao bây giờ Công Tôn Đại Hoàng lại nói những lời khác hoàn toàn lúc nãy?
“Ông Công Tôn, ông nói vậy thật khiến người khác khó xử”.
“Khó xử? Hai người thật sự thấy vậy sao?”.
“Ông Công Tôn, xem ra chúng ta nói chuyện không hợp nhau”.
Ryan nhíu mày, quay người kéo tay Dương Mỹ rời đi.
Dương Mỹ hơi do dự.
Một giây sau...
Ầm!
Một tiếng động vang lên.
Bỗng thấy Ryan ở bên cạnh chảy rất nhiều máu, ngã lên người Dương Mỹ.
Dương Mỹ sững cả người.
Cô ta trợn trừng mắt, nhìn nơi ngực của Ryan.
Ở đó có một cánh tay xuyên thủng tim anh ta, từ sau ra trước.
Cánh tay đó… lại là của Công Tôn Đại Hoàng.
“A!”, Dương Mỹ đau đớn gào lên thảm thiết, lập tức bổ nhào tới, định tách hai người ra.
Bốp!
Công Tôn Đại Hoàng trở tay tát vào mặt Dương Mỹ.
Dương Mỹ ngã nhào lên sofa, miệng toàn máu.
“Vì sao? Vì sao! Không phải ông nói sẽ chúc phúc cho chúng tôi sao? Vì sao?”, Dương Mỹ gào lên thảm thiết.
“Tôi vốn có thể chúc phúc cho hai người, nhưng… cô đã từ chối yêu cầu của tôi. Nếu vậy, tôi không thể chúc phúc cho cô nữa rồi!”, Công Tôn Đại Hoàng đi tới, tóm lấy đầu tóc Dương Mỹ, nhếch khóe miệng: “Tôi có thể để cô đi theo người đàn ông khác, nhưng tôi không cho phép cô từ chối bất cứ yêu cầu nào của tôi, không nghe bất kỳ mệnh lệnh nào của tôi. Điều này tôi không thể nhẫn nhịn! Rõ chưa?”.
Dương Mỹ nghiến gần như sắp nát cả răng, mắt đỏ lên, trong lòng dâng lên nỗi thù hận vô tận.
Nhưng cô ta… không dám phản kháng!
Cô ta biết người này đáng sợ đến mức nào.
Công Tôn Đại Hoàng ấn cô ta xuống ghế sofa, nhào tới.
Cùng lúc đó, bên ngoài sân bay Portland.
Một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, mặc quần áo thường ngày bước nhanh ra ngoài.
Anh liếc nhìn những chiếc xe đỗ bên ngoài, sau đó đi đến trước một chiếc BMW 7-Series.
“Là Chủ tịch Lâm phải không? Xin chào Chủ tịch Lâm!”, chủ xe vội vàng dập tắt thuốc lá, ra khỏi xe, mở cửa xe cho người đến.
“Bây giờ Công Tôn Đại Hoàng đang ở đâu?”.
“Chủ tịch Lâm, Công Tôn Đại Hoàng không lên xe của nhà họ Khánh chúng tôi, ông ta tự bắt xe taxi!”.
“Có biết ông ta đi đâu không?”.
“Theo điều tra của chúng tôi thì có lẽ là đến nội thành, trong nội thành có một căn cứ của Cổ Phái. Chỉ là muốn tìm Công Tôn Đại Hoàng trong nội thành thì thật sự quá khó, đó là một thành phố lớn có đến chục triệu người”, tài xế cười khổ, nói.
“Không sao, trước tiên đi tìm người phụ trách của Cổ Phái ở đây, tôi hỏi xem”, Lâm Chính không tỏ cảm xúc gì, đáp lại, sau đó lên xe.
BMW đi thẳng một đường vào trong nội thành.