TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1468: CÙNG ĐƯỜNG

Nghe thấy vậy Dương Mỹ nín thở, cảm tưởng như tim muốn rớt ra ngoài. Thế nhưng cô ta cố gắng giữ bình tĩnh và vội vàng giải thích: “Ông Công Tôn, ông hiểu lầm rồi. Người đó không phải thần y Lâm đâu, thật sự là nhà họ Quảng ở Thạch Nam”.

"Tới lúc này rồi mà cô còn lừa tôi à?”

“Ông Công Tôn, tôi cũng từng gặp thần y Lâm ở trên tivi. Người đó mặc dù đội mũ nhưng tôi cũng nhìn rõ mặt, người này thật sự không phải là thần y Lâm.”

“Ồ? Vậy sao?”, Công Tôn Đại Hoàng cảm thấy nghi ngờ.

“Thật mà. Ông Công Tôn, lẽ nào ông không còn tin tưởng tôi nữa?”, Dương Mỹ tỏ vẻ lo lắng.

“Dương Mỹ, tôi không có ý đó…thôi bỏ đi. Có thể là do tôi nghĩ nhiều. Có điều mọi thứ cũng không còn quá quan trọng nữa. Tôi không tới chỗ cô đã chuẩn bị nữa, tôi tự đi tìm vậy. Cô ở sòng bài đi, không cần đi cùng tôi”, Công Tôn Đại Hoàng nói.

“Đổi chỗ rồi sao?”, Dương Mỹ giật mình “Ông Công Tôn, ông định đi đâu?”

“Cô được hỏi vậy luôn hở?”, Công Tôn Đại Hoàng nâng tông giọng.

Dương Mỹ giật mình: “Ông Công Tôn, tôi không có ý đó”.

“Không cần phải giải thích nữa, đợi khi nào có việc thì tôi sẽ liên hệ với cô”, dứt lời, ông ta tắt máy.

“Ông Công Tôn”, Dương Mỹ cuống cả lên, thế nhưng bên kia không hề hồi đáp. Sắc mặt cô ta trông vô cùng khó coi. Cô ta siết chặt điện thoại trong tay.

“Công Tôn Đại Hoàng quả nhiên là một con hồ ly. Thấy tình hình không ổn là lập tức chuồn đi mất. Người này quả nhiên khó đối phó”, một giọng nói thản nhiên từ bên cạnh vang lên.

Dương Mỹ giật mình. Cô ta quay qua nhìn thì thấy một người đàn ông mặc áo gió, đội mũ xuất hiện từ khi nào.

“Anh…anh là ai…”

“Cô Dương Mỹ, nhanh quên tôi thế cơ à? Chúng ta vừa mới chia tay cơ mà”, Lâm Chính đẩy mũi lên, để lộ ra khuôn mặt của mình.

Dương Mỹ bàng hoàng: “Thần …y Lâm? Anh vẫn chưa đi sao?”

“Tôi quay lại rồi”.

“Vậy…có nguy hiểm quá không?”

"Giờ không phải lúc nói chuyện này. Công Tôn Đại Hoàng đã không nói cho cô địa điểm, đột ngột thay đổi thì chắc chắn ông ta chưa đi xa được đâu. Cô lập tức cho người kiểm tra camera của sòng bài đi, để xem Công Tôn Đại Hoàng đã ở đâu”.

“Được, thần y Lâm”, Dương Mỹ gật đầu, lập tức chạy đi.

Một lúc sau...

“Thần y Lâm, toàn bộ camera đã được kiểm tra rồi, không hề thấy bóng dáng của ông ta”.

“Không hề có sao?”, Lâm Chính chau chặt mày: “Lẽ nào ông ta tránh camera?”

“Với sự xảo quyệt của Công Tôn Đại Hoàng thì chắc chắn là ông ta đã né camera rồi. Ông ta đã không còn tin tôi nữa”, Dương Mỹ nói.

“Vậy thì ông ta có thể trốn ở đâu được chứ?”

“Điều này…tôi không biết”, Dương Mỹ lắc đầu.

Thần y Lâm xoa cằm, chau mày suy nghĩ. Đột nhiên anh ngẩng đầu: "Tôi biết ông ta ở đâu rồi"

Trong một căn phòng ẩm thấp, tối tăm dưới mặt đất, Công Tôn Đại Hoàng ngồi trước bàn pha trà. Bên phải của ông ta là máy móc. Trên máy móc hiện ra sơ đồ các con đường quanh khu vực này.

Ông ta vừa uống trà vừa nhìn lên màn hình: “Sau này mọi người thay ca nhau theo dõi màn hình này. Nhớ là không được lơ là. Chỉ cần có người đi vào đây thì phải lập tức thông báo cho tôi?”

“Vâng, ông Công Tôn”, vài người đàn ông đứng gần đó gật đầu.

“Giờ tôi phải đi nghỉ ngơi rồi. Đã lâu lắm rồi chưa được nghỉ ngơi”, Công Tôn Đại Hoàng vươn vai, quay người đi về phòng.

Ông ta khóa trái cửa, thế nhưng cũng chỉ ngủ được chập chờn. Bên ngoài chỉ cần gió thổi thôi cũng khiến ông ta bừng tỉnh. Có điều ông ta tin thần y Lâm sẽ không thể tìm được chỗ này quá nhanh. Thế nên ông ta cũng cảm thấy thư giãn đôi chút.

Cạch! Đột nhiên có âm thanh vọng tới. Rồi máy lạnh đột nhiên tắt.

“Hả?”, Công Tôn Đại Hoàng vội vàng mở mắt, ngồi bật dậy và lao ra khỏi phòng.

“Chuyện gì vậy?”

“Cũng không biết nữa, hình như là mất điện ạ”.

“Mất điện sao? Đang yên đang lành sao mất điện?", Công Tôn Đại Hoàng cảm thấy không ổn.

Một người chạy ra hộp điện kiểm tra và lầm bầm chửi: “Con chuột chết tiệt này. Ông Công Tôn, hộp điện bị chuột cắn”.

“Mấy nơi ẩm thấp thế này nhiều chuột lắm”.

Tiếng phàn nàn vang lên. Thế nhưng Công Tôn Đại Hoàng vẫn cảm thấy có gì đó không bình thường. Lúc này, sao đột nhiên lại xuất hiện chuột cắn điện chứ?

Ông ta đi tới bên cạnh hộp điện và kiểm tra. Dây điện đúng là do bị chuột cắn thật.

“Trùng hợp quá”, Công Tôn Đại Hoàng lầm bầm.

Cạch cạch! Lúc này lại có âm thanh kỳ lạ vang lên. Tất cả mọi người đều trở nên vô cùng căng thẳng. Họ đồng loạt rút súng ra. Âm thanh lần này phát ra từ phía cửa chính. Công Tôn Đại Hoàng lập tức đanh mặt, nhìn chăm chăm ra chỗ cánh cửa.

Cánh cửa từ từ được mở ra. Ngay sau đó là một bóng hình bước vào.

“Ai?”, một người quát lớn.

“Nổ súng luôn đi”, Công Tôn Đại Hoàng gầm lên. Đám đông sợ hết hồn, đang định bóp cò thì bỗng một giọng nói gấp gáp vang lên: “Đừng nổ súng...là tôi”.

Dứt lời, mọi người để ý nhìn thì mới phát hiện ra người này chính là Dương Mỹ.

“Là cô Dương”.

“Dương Mỹ sao?”, Công Tôn Đại Hoàng bàng hoàng. Ông ta chộp lấy một khẩu súng, chĩa thẳng về phía cô ta.

“Ông Công Tôn, ông làm gì vậy?”, Dương Mỹ sợ hãi, vội vàng giờ hai tay lên.

“Câu này nên để tôi hỏi cô mới đúng chứ? Đang yên đang lành sao cô lại chạy tới đây?”

“Ông Công Tôn, tôi…tôi chỉ định đưa người đã sắp xếp ở đây rời đi, không ngờ lại…gặp ông…”, Dương Mỹ cũng thất kinh. Công Tôn Đại Hoàng không nói gì, chỉ nhìn về phía Dương Mỹ. Phía sau cô ta không có ai, ông ta trầm giọng: “Cô vào đi”.

“Được…được”, Dương Mỹ gật đầu, cẩn thận đóng cửa lại.

Thế nhưng đúng lúc cô ta đóng lại thì Tôn Công đột nhiên bóp cò, đạn ghim thẳng vào đầu đám người thuộc hạ ở bên cạnh. Những người này ngay lập tức đổ gục ra đất.

“Á?", Dương Mỹ hét toáng lên. Công Tôn Đại Hoàng nhặt một khẩu súng lên, nhắm thẳng vào Dương Mỹ và bóp cò.

Pằng! Viên đạn bay ra.

Nhưng....

Cạch! Một tia lửa lóe lên giữa không gian. Ngay sau đó viên đạn bật ngược lại và rơi xuống đất, khói bốc xì xì.

Công Tôn Đại Hoàng nhìn về hướng viên đạn vài tái mặt. Ông ta thấy một cây châm trên viên đạn.

“Thần y Lâm”.


Đọc truyện chữ Full