TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1474: CHÚNG TÔI LÀ THẦN TIÊN

Nhà họ Trương...

Cung Hỉ Vân vẫn còn bị thương. Cánh tay cô ta được bó bột, trên khuôn mặt thì dán băng. Cô ta nhìn về phía căn phòng của Tô Nhu.

Trương Tinh Vũ đang ở trong với cô ấy. Ông cụ Trương cử người đứng canh chừng bên ngoài. Người lạ không cho vào. Giờ thì ông cụ Trương đã biết thân phận của Lâm Chính nên không dám để xảy ra sơ suất với Tô Nhu nữa.

Có điều hôm nay nhà họ Trương có khách lạ khiến ông cụ đau đầu vô cùng.

Trong phòng khách...Ông cụ Trương vội vàng bước vào. Có hai người phụ nữ đang ngồi ở đó. Người tóc ngắn ăn mặc trông khá thời thượng, đeo kính đen nhìn rất đẳng cấp và toát ra một khí chất riêng.

Ngồi bên cạnh cô ta là một người phụ nữ khác ăn mặc theo phong cách cổ trang. Cô gái này trang điểm tự nhiên, đẹp như tiên tử. Vạt áo lụa bay bay khiến cô gái trông càng nho nhã và thoát tục hơn.

Mấy người đàn ông nhà họ Trương nhìn chăm chăm cô gái mặc đồ cổ trang màu trắng, nước miếng rớt cả ra ngoài. Mặc dù cô gái nhìn vô cùng băng thanh ngọc khiết nhưng không biết tại sao lại mang lại cảm giác như muốn cướp lấy linh hồn của người khác, khiến người khác không ngừng ham muốn.

“Tôi đã cho bác sĩ kiểm tra tình hình của cháu gái tôi rồi. Con bé không thể rời khỏi nhà họ Trương được, nếu không, sẽ rất khó kiểm soát độc tố trong người con bé. Vì vậy chúng tôi rất khó đáp ứng yêu cầu của hai cô”, Trương Trung Hoa bước vào phòng, nói bằng sắc mặt khó xử.

“Vậy là ông Trương khiến chúng tôi tới đây công cốc và còn phải đợi lâu như này đúng không?”, cô gái đeo kính đen cười đầy vẻ khinh thường, sau đó cô ta quay qua nói với cô gái như tiên nữ bên cạnh: “Sư tỷ, em thấy chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, cướp người luôn thôi?”

“Cái gì? Cướp người sao?”, nhà họ Trương hết hồn.

“Mong cô đừng làm càn, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát đấy”, một người nhà họ Trương đanh mặt.

“Hừ, bớt nói lại, nếu không phải nể tình Tô Nhu là người thân thì chúng tôi đã không nói nhiều với các người rồi. Các người không chịu giao Tô Nhu thì chúng tôi tự đi tìm cô ấy vậy”, nói xong cô gái đeo kính sải bước đi ra sân sau.

“Cô làm cái gì vậy? Người đâu, chặn cô ta lại”.

“Đuổi hai người họ ra ngoài”.

Nhà họ Trương tức giận gào lên. Vài tên thuộc hạ lập tức lao lên bao vây cô gái đeo kính đen. Thế nhưng họ vừa tiếp cận thì cô gái đã giơ chân lên. Bàn chân như hư ảnh đạp bùm bụp vào bụng đám người nhà họ Trương.

Bụp bụp…Những âm thanh nặng nề vang lên. Đám người này ngã rạp ra đất, lăn lộn gào thét vì đau đớn.

“Á?”

Những người còn lại sững sờ. Trương Trung Hoa cũng tối sầm mặt, lập tức hét lớn: “Dừng tay!”

“Ông Trương không nể mặt thì thôi. Chúng tôi đã rất lịch sự rồi, nếu không thì ngay từ đầu đã không cần phải nói chuyện với các người. Chúng tôi hà tất phải lãng phí thời gian đúng không? Nếu như ông biết điều thì mau giao người ra đây. Còn không, chúng tôi sẽ san bằng nhà họ Trương đấy”, cô gái đeo kính đen hừ giọng, thái độ vô cùng ngạo mạn.

“Cô…công đừng ức hiếp người quá đáng. Tô Nhu là cháu gái tôi, các người thì không biết ai vào với ai, sao tôi có thể giao cháu tôi cho các người được”, Trương Trung Hoa tức giận nói.

“Xem ra ông rượu mừng không muốn uống lại muốn uống rượu phạt nhỉ, cô gái đeo kính đen tức giận, tiếp tục ra tay.

Đúng lúc này, cô gái như tiên tử lên tiếng: “Sư muội, từ từ đã”.

“Sư tỷ…”, cô gái đeo kính đen nhìn cô ta.

“Đừng nóng vội”, cô ta lên tiếng, giọng nói như tiếng sáo vang lên bên tai.

Cô gái như tiên tử vẫn ngồi ghế với dáng vẻ vô cùng điềm tĩnh và không để lộ biểu cảm gì: “Ông Trương, chúng tôi đưa Tô Nhu đi là vì muốn tốt cho cô ấy. Tô Nhu bị trúng kịch độc, không sống được bao lâu nữa. Nếu như để chúng tôi đưa đi thì cô ấy có thể sống tiếp. Còn nếu ông tiếp tục từ chối thì sẽ hại chính cháu mình đấy. Ông lỡ lòng nào nhìn Tô Nhu chết sao?”

“Rốt cuộc các người là ai?”

“Ông không được quyền hỏi những điều đó”.

“Các người lai lịch không rõ ràng rồi lại muốn tôi giao cháu tôi ra. Các người cảm thấy tôi sẽ làm vậy sao?”, Trương Trung Hoa đương nhiên không chịu. Ông cụ hừ giọng: “Huống hồ đến cả thần y Lâm còn không chắc có thể trị được độc trên người Tô Nhu thì các người có cách nào chứ? Tôi không tin y thuật của các người mạnh hơn cả thần y Lâm”.

“Hừ, y thuật của thần y Lâm là cái thá gì? So với chúng tôi thì anh ta còn kém xa”, người phụ nữ đeo kính mỉm cười khinh thường.

“Các cô cũng là bác sĩ sao?”, Trương Trung Hoa giật mình.

“Chúng tôi không phải là bác sĩ, chúng tôi là thần tiên”, cô gái đeo kính đen nói.

“Thần tiên?”, đám đông sững sờ.

“Ông Trương, ông nói thần y Lâm y thuật vô song, tới giờ cũng chưa chữa khỏi được cho Tô Nhu, giờ cô ấy đang gặp nguy hiểm, không thể để lâu được. Nếu ông muốn cô ấy sống thì giao cho chúng tôi”, cô gái như tiên tử lên tiếng.

Trương Trung Hoa trầm mặt. Thực ra ông cũng rất yêu thươngng Tô Nhu. Dù sao cô cũng là cháu của ông, sao ông lại không hi vọng cô ấy khỏe mạnh chứ?

Thế nhưng ông cụ không biết đối phương là ai thì sao có thể giao cho bọn họ được. Huống hồ làm vậy thì khác gì có lỗi với Lâm Chính. Vì trước khi đi thì Lâm Chính đã dặn kỹ là nhất định phải bảo vệ tốt cho Tô Nhu…

Trương Trung Hoa hít một hơi thật sâu, ông nói giọng khàn khàn: “Thế này đi, tôi gọi điện nói với thần y Lâm một tiếng để xem thần y Lâm quyết thế nào”.

“Ông Trương, chúng tôi không còn nhiều thời gian nữa. Ông đừng chần chừ, giao hay không thì chúng tôi chỉ đợi một câu nói của ông thôi”, cô gái như tiên nữ thản nhiên lên tiếng.

“Tôi nói rồi, tôi phải hỏi ý của thần y Lâm”, Trương Trung Hoa chau mày, cũng chẳng buồn quan tâm tới hai cô gái mà chỉ lấy điện thoại ra bấm số.

Thế nhưng cô gái như tiên nữ kia đã không còn đủ kiên nhẫn nữa: “Sư muội, vào trong đưa người ra đi”, cô ta nói thẳng.

“Vâng sư tỷ”, cô gái đeo kính đen mỉm cười, đi thẳng vào bên trong.

“Chặn cô ta lại”, Trương Trung Hoa hét lên.

Nhà họ Trương lập tức lao lên. Thế nhưng…không một ai đủ làm đối thủ của cô ta. Mới giao đấu được vài chiêu thì cô ta đã hạ gục tất cả và đi thẳng vào trong.

Trương Trung Hoa tối sầm mặt, đích thân chặn cô ta lại.

“Ông già này, đừng tưởng ông tuổi cao thì tôi không dám ra tay”, cô gái đeo kính đen hừ giọng, tát thẳng vào mặt Trương Trung Hoa.

Trương Trung Hoa đưa tay lên đỡ lại.

Bụp! Cú đánh giáng thẳng xuống cánh tay khiến ông cụ ngã ra đất.

Rầm! Âm thanh nặng nề vang lên. Trương Trung Hoa đau tới mức toát mồ hôi hột, sắc mặt tái mét.

Đúng lúc này, Lâm Chính vừa bước vào trong và nhìn thấy cảnh tượng trước mặt…


Đọc truyện chữ Full