TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1485: TỐP NÀY ĐỂ CÔ PHỤ TRÁCH ĐI

"Sư tỷ..."

Tinh Xán không khỏi kêu lên.

"Hử?".

Hoa Huyền hoàn hồn, thu hồi tầm mắt, quay sang nhìn Tinh Xán.

"Sư phụ đã nói gì với em sao?".

"Không có gì... Sư tỷ, hay là chị về trước đi", Tinh Xán nhìn những thi thể đã tắt thở ở bên cạnh đang được khiêng đi, ánh mắt cũng lộ vẻ sợ hãi.

"Em nói xem cầu tiên vấn đạo thực sự phải dùng thủ đoạn như vậy sao? Rốt cuộc đạo mà sư phụ cầu... là đạo gì?", Hoa Huyền dường như đang hỏi Tinh Xán, lại dường như đang thì thào tự nhủ.

"Em cũng không biết", Tinh Xán lắc đầu.

Những vấn đề quá thâm sâu ảo diệu, cô ta đều không biết.

Đây cũng là lý do tại sao tu vi của cô ta lại thấp như vậy.

Đúng lúc này lại có mấy đoàn thiếu nữ đi tới.

Những cô gái này ai nấy nói cười vui vẻ, có người vô cùng kích động, từng khuôn mặt hồng hào ánh lên vẻ hưng phấn.

Bọn họ không nhìn thấy những thi thể đã được khiêng đi trước đó.

Khi nào nơi này được dọn dẹp sạch sẽ thì mới cho người mới vào.

"Đây chính là Hồng Nhan Cốc sao?".

"Đẹp quá!".

"Sau này tôi sẽ sống ở đây sao?".

"Nghe nói những người xuất thân từ Hồng Nhan Cốc, ai nấy đều vô cùng giỏi giang, liệu sau này tôi cũng có thể trở thành nhân vật có máu mặt không?".

"Chắc chắn tôi sẽ trở thành niềm tự hào của gia tộc".

Những âm thanh kích động không ngừng vang lên.

Người dẫn những cô gái này tới là một cô gái mặt dài.

Cô ta nhếch môi, ánh mắt lóe lên vẻ giễu cợt, mỉm cười nói: "Các chị em, đầm nước trước mắt này có tên là nước Thoát Thai Hoán Cốt. Các cô chỉ cần ngâm người trong này một phút rồi đi lên, là các cô có thể được tẩy tinh phá tủy, thay da đổi thịt, chính thức trở thành đệ tử của Hồng Nhan Cốc, tu luyện võ học thượng thừa của Hồng Nhan Cốc chúng tôi. Bây giờ các cô hãy cởi quần áo trên người, xuống đầm tắm đi".

"Nước Thoát Thai Hoán Cốt?".

"Tẩy tinh phá tủy? Thực sự lợi hại như vậy sao?".

"Để tôi thử xem".

Mấy cô gái bạo gan tỏ vẻ hưng phấn cởi quần áo trên người rồi bước xuống đầm nước.

Những người còn lại cũng vội vàng xuống theo.

"Khoan đã!".

Hoa Huyền không nhịn được quát.

"Hử?".

Cô gái mặt dài kia nhìn Hoa Huyền, mỉm cười nói: "Đại sư tỷ có chuyện gì sao?".

Hoa Huyền im lặng không nói gì, một lúc lâu sau mới lắc đầu: "Không có gì..."

"Đại sư tỷ, đằng sau còn 10 tốp người mới nữa, mời chị thẩm duyệt".

Cô gái mặt dài cười nói.

Hoa Huyền im lặng nhìn đầm nước, mấy cô gái kia đang nô đùa vui vẻ trong đó, ai nấy trẻ trung hoạt bát, phô bày sức sống.

Nhưng cô ta lựa chọn nhắm hai mắt lại.

Khoảng hơn mười giây sau...

"A!".

Một tiếng hét đau đớn vang lên.

Sau đó là kinh hoàng, ngạc nhiên và sợ hãi.

"Tôi... tôi khó chịu quá! Tôi cảm giác cả người như có kiến bò! Xương và thịt như muốn rời ra!".

"Tôi bị làm sao thế này? Cứu tôi với! Tôi không thở nổi nữa rồi!".

"Sư tỷ! Vị sư tỷ này cứu tôi với! Tôi... tôi chết mất..."

"Cứu tôi với! Cứu tôi với!".

Tiếng la hét thảm thiết vang lên.

Những cô gái chuẩn bị xuống nước đều bị dọa sợ.

Bọn họ trợn tròn mắt nhìn mấy bóng dáng đang giãy giụa trong đầm nước.

Một lát sau, mấy bóng dáng kia ngừng giãy giụa, ai nấy chậm rãi nổi lên mặt đầm, đã tắt thở hoàn toàn.

"A!".

Tiếng hét thảm thấu trời xanh.

Những cô gái này như bị phát điên, quay phắt đầu định bỏ chạy.

Nhưng ở cửa đã có các đệ tử Hồng Nhan Cốc đang cầm trường đao canh giữ.

"Nếu các cô đã đến Hồng Nhan Cốc thì phải chấp nhận thử thách này. Những người nào trải qua lễ rửa của nước đầm mà không chết mới có tư cách trở thành đệ tử của Hồng Nhan Cốc".

Cô gái mặt dài lạnh lùng nói.

"Không! Tôi không muốn vào Hồng Nhan Cốc nữa!".

"Tôi muốn về!".

"Cầu xin cô hãy thả chúng tôi đi!".

Tiếng gào khóc vang lên không ngớt.

Nhưng cô gái mặt dài mặc kệ, vung tay lên: "Ném bọn họ vào".

"Vâng, sư tỷ!".

Tiếng quát vang lên.

Chẳng mấy chốc, tất cả các cô gái đã bị đẩy xuống đầm nước.

Bọn họ giãy giụa kịch liệt, muốn bò lên bờ.

Nhưng vừa lại gần bờ đã bị cô gái mặt dài đá xuống.

Bọn họ chỉ có thể bị đầm nước nhấn chìm trong tuyệt vọng.

Hai mươi mấy cô gái, chỉ có một người sống sót ra khỏi được đầm nước.

Nhưng sắc mặt cô ta lạnh tanh, co rúm lại ở góc đầm, run lẩy bẩy.

Cô gái mặt dài đi tới, mỉm cười hỏi: "Cô tên là gì?".

"Tôi?".

Cô gái kia ngẩng đầu, vẻ mặt mê man, sau đó lắc đầu thì thào: "Tôi không biết... Tôi... tôi là ai?".

"Tốt lắm! Cuối cùng cũng có người đạt tiêu chuẩn! Người đâu, đưa cô ta xuống, dọn dẹp nơi này rồi cho tốp khác vào", cô gái mặt dài cười nói, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Hoa Huyền, vẻ giễu cợt càng rõ ràng hơn.

Hoa Huyền nhắm hai mắt, đứng đó không nói một lời.

Cô ta không muốn chứng kiến tất thảy những chuyện này.

Nhưng... cốc chủ ép cô ta phải nhìn.

Cô ta biết suy nghĩ của cốc chủ.

Cốc chủ muốn thay đổi tính cách của cô ta.

Dù sao thì... phong cách làm việc của cô ta thực sự không giống người của Hồng Nhan Cốc lắm.

Hiện trường nhanh chóng được xử lý, lại một nhóm các cô gái trẻ trung được đưa vào.

Đây đều là những người đến từ các đại gia tộc hoặc tông môn lánh đời của Hoa Quốc.

Bọn họ gửi gắm hi vọng vào những cô gái này, muốn để các cô gái học được kì thuật tuyệt thế của Hồng Nhan Cốc, hoặc là thông qua bọn họ để lôi kéo mối quan hệ với Hồng Nhan Cốc.

Nhưng ai có thể ngờ được, rất nhiều cô gái sẽ vĩnh viễn ở lại Hồng Nhan Cốc, còn những người sống sót cũng quên hẳn gia tộc của mình...

"Chuẩn bị đi".

Cô gái mặt dài đi tới, chuẩn bị giới thiệu về đầm nước cho những cô gái này, rồi dụ dỗ bọn họ xuống nước.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười vang lên.

"A Mẫn! Những người này không cần cô phụ trách nữa! Hoa Huyền, cô dạy những đệ tử mới này xuống đầm nước đi".

Hoa Huyền nghe thấy thế, sắc mặt liền tái nhợt...


Đọc truyện chữ Full