Hôm nay Tô Dư mặc rất đẹp
Cô gái mặc bộ lễ phục màu tím nhạt kết hợp với cách trang điểm tinh tế, giống như một bông hoa nổi bật giữa thành phố náo nhiệt về đêm.
Cô gái đeo một cặp kính to màu đen, khuôn mặt được che tới cả nửa, cộng thêm tóc mái ngang trán khiến cho những người bên cạnh không nhận ra cô ta là ai.
Lúc này Tô Dư đang là một ngôi sao nổi đình đám, có không ít paparazzi theo dõi cô ta, thế nên cần phải khiêm nhường đôi chút. Lâm Chính đỗ xe bên đường, tìm Tô Dư.
“Lâm Chính, ở bên này”, Tô Dư mừng lắm, lập tức kêu lên.
Lâm Chính bước tới. Tô Dư giữ tay anh, vội vàng nói: “Tôi vừa thấy vài bộ đồ nam khá lắm ở bên trong. Anh mau vào xem đi”.
“Ừm”.
Lâm Chính cười khổ rồi cùng Tô Dư đi vào.
Người ta nói người đẹp vì lụa. Mặc dù lúc này Lâm Chính đã thay đổi dáng vẻ vốn có, thế nhưng các nét của anh vẫn rất sắc sảo, cộng với việc có thêm chút tà khí của Thương Ám Huyền Thể khiến cho Lâm Chính toát ra được một loại khí chất vô cùng đặc biệt.
Hai mắt Tô Dư sáng rực nhưng cô ta vẫn thấy không hài lòng lắm nên lại chọn thêm vài bộ khác. Lâm Chính sinh ra đã có dáng, nên mặc gì cũng rất đẹp. Lần này thì Tô Dư cảm thấy khó xử.
“Lâm Chính, bộ nào được?”
“Tùy cô”
“Nhưng tôi thấy bộ nào cũng đẹp hết”
“Vậy lấy tất đi”, Lâm Chính mỉm cười.
Hai người điên cuồng mua sắm, Tô Dư định chọn thêm vài món quà cho Lâm Chính nhưng lúc này điện thoại đổ chuông. Cô ta khẽ giật mình, nhìn số điện thoại. Khuôn mặt đanh lại.
“Anh chọn đi nhé, tôi đi nghe điện thoại”
“Được”, Lâm Chính cũng không để ý lắm.
Tô Dư đi tới bên cạnh, ấn nút nghe. Khoảng hai phút sau.
“Lâm Chính, người ta gọi tôi tới, họ đã chuẩn bị tiệc rượu rồi, mời chúng ta ăn bữa cơm, anh xem…”, Tô Dư do dự, thận trọng hỏi Lâm Chính.
Lâm Chính nhìn cô ta. Anh im lặng một hồi rồi hỏi: “Đối phương là người thế nào?”
“Thẩm Ngọc Minh của tập đoàn Thẩm Thị"
“Thẩm Ngọc Minh à?”
“Chắc anh từng nghe qua chứ?”
“Đương nhiên từng nghe qua. Nghe nói anh ta là một trong 10 nhân tài kiệt xuất của tỉnh. Làm không ít chuyện lớn bé, có thể nói là ai ai cũng biết tới”, Lâm Chính mỉm cười: “Thẩm Ngọc Minh mời cô ăn cơm cũng là điều hiếm có, giờ có rất nhiều người muốn được dùng bữa với anh ta mà không được đấy”.
“Tôi cũng nghe nói nhiều điều hay về người này nên mới cảm thấy đáng tin và đồng ý, nếu không thì…”
“Nếu không thì sao? Tô Dư, chắc cô cũng biết mục đích của anh ta chứ?”, Lâm Chính nhìn cô ta.
“Làm gì có chuyện không biết? Lâm Chính, tôi cũng bước chân vào cái giới này rồi, bên trong thế nào tôi cũng đều thấy cả. Nếu như không phải đạo diễn Tống Kinh luôn bảo vệ tôi thì e rằng tôi…”, Tô Dư ngập ngừng, cuối cùng thở dài. Cảm giác bất lực hiện rõ.
“Sao? Sợ rồi à? Phát hiện ra giới này không đẹp như mình tưởng tượng đúng không?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Tôi chưa bao giờ cho rằng giới này sẽ đẹp, chỉ không ngờ là nó giơ bẩn tới mức đó thôi!”
“Vậy cô còn muốn tiếp tục không?”
“Đương nhiên…tôi không phải vì muốn nổi danh mới bước vào giới này, tôi chỉ muốn hoàn thành ước mơ của mình, là chính mình là được. Còn những chuyện khác, tôi không muốn nghĩ nhiều”, Tô Dư thở dài.
“Ừm. Nhưng nói gì thì nói Thẩm Ngọc Minh mời cô ăn thì chắc cô cũng rõ mục đích của anh ta. Nếu nhưng không đạt được mục đích thì sao anh ta có thể đồng ý với việc làm từ thiện cho vùng núi khó khăn được? Lẽ nào vì hạng mục đó mà cô sẵn sàng đồng ý mọi điều kiện của anh ta?”, Lâm Chính mỉm cười nói.
“Không thể nào!”
Tô Dư lắc đầu: “Những chuyện vượt quá giới hạn thì tôi tuyệt đối không làm! Hạng mục này bàn được thì tốt còn không thì thôi. Tôi chỉ cố gắng hết sức. Còn kết quả thế nào thì còn phụ thuộc vào số mệnh”.
“Cô nghĩ được như vậy thì tốt. Giới giải trí là một vũng đầm lấy, nếu như cô bước vào với một mục đích nào đó thì sẽ chỉ bị người ta lợi dụng mà thôi”.
“Yên tâm đi, tôi sẽ chú ý”.
“Vậy giờ chúng ta đi thôi”.
“Được”, Tô Dư gật đầu, khoác tay Lâm Chính bước đi. Hai người bắt một chiếc xe đi về phía Tử Kim Cung ở con đường tại trung tâm Giang Thành.
Tử Kim Cung là một tòa kiến trúc mới tọa lạc tại trung tâm Giang Thành với diện tích lên tới cả ngàn mét vuông. Ở nơi tấc đất tấc vàng thế này mà có thể xây được một khách sạn như thế thì không biết là phải đầu tư bao nhiêu tiền.
Hơn nữa chi phí mỗi lần vào khách sạn Tử Kim Cung không hề thấp. Bình quân mỗi người sẽ tiêu khoảng 3000 tệ. Do đây là nơi tiêu tiền hạng sang nên đã trở thành địa điểm check in của không ít các ngôi sao đang nổi.
Những người yêu hư vinh đều tới đây. Bọn họ giả vờ vào trong chi tiêu rồi ra chụp ảnh. Chụp xong thì up lên mạng. Cũng có người hẹn cả bạn mình tới đây cùng chụp ảnh check in.
Nhìn có vẻ sang chảnh, hoa lệ như thế nhưng thực ra đều là lừa đảo và giả tạo cả…Tô Dư không hề có thiện cảm với nơi như thế này.
Không chỉ đơn giản là cô ta không thích mà còn vì ở đây có quá nhiều đám paparazzi. Bọn họ rất nhẫn tâm. Nếu để họ chộp được cô và tung lên mạng thì thật là hết sức đau đầu .
“Xin hỏi, có phải là cô Tô Dư không?”, một người đàn ông mặc vest đột nhiên mỉm cười hỏi Tô Dư và Lâm Chính.
“Là tôi, anh là…”
“Chào cô Tô. Tôi là trợ lý của giám đốc Thẩm, giám đốc bảo tôi ở đây đợi cô. Mời cô đi theo tôi”, người đàn ông nói.