Thẩm Ngọc Minh nghe Lâm Chính nói, tay chân lạnh toát, run rẩy không thôi.
Anh ta chưa bao giờ thấy Lâm Chính có thái độ kiên quyết như vậy.
“Anh Mai, làm sao đây?”, Thẩm Ngọc Minh run rẩy gọi.
Mai Giang Lâm không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Chính đang đi tới, vẻ mặt cảnh giác và đầy ý chí chiến đấu.
Vù!
Lúc này, Mai Giang Lâm đã ra tay.
Anh ta không thể do dự thêm nữa.
Lúc này cần phải chiến đấu!
“Thần y Lâm, cậu dừng lại cho tôi!”.
Anh ta quát lên, hai tay cùng đánh ra, quyền như ảo ảnh, che phủ Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không sợ, trở tay đưa ngang đánh tới.
Mặc cho nắm đấm của Mai Giang Lâm có dữ dội thế nào, Lâm Chính đều phớt lờ tất cả.
Rầm!
Mai Giang Lâm hứng một quyền nơi ngực.
Sức mạnh dồi dào khiến cho Mai Giang Lâm chảy máu trong cơ thể, lục phủ ngũ tạng sôi trào, gần giống như dời núi lấp biển, anh ta điên cuồng lùi về sau.
Anh ta còn chưa đứng vững người đã cắn răng, nhân lúc Lâm Chính còn chưa thu chiêu tiếp tục vung hai tay ra, quyền chưởng giao nhau, đánh ra rất nhiều ảo ảnh.
“Hả?”.
Lâm Chính cực kỳ ngạc nhiên. Anh vừa mới thu chiêu xong, ngực đã bị trúng mấy chiêu của Mai Giang Lâm. Sức mạnh mỗi chiêu nặng tựa nghìn cân, vô cùng đáng sợ.
Nếu không phải xác thịt của Lâm Chính siêu phàm, e rằng một đòn này đã khiến anh nôn ra máu…
“Đây là võ thuật của Ma Đầu Sáu Tay sao?”, Lâm Chính lẩm bẩm.
“Ma Đầu Sáu Tay rất am hiểu thuật cánh tay hư vô này, một khi ông ta ra tay có thể đánh ra muôn vàn thế tấn công. Mỗi một thế tấn công đều giống như sóng trào, đòn này nối tiếp đòn khác, khiến người ta không đỡ nổi! Mai Giang Lâm là đệ tử đắc ý của Ma Đầu Sáu Tay, kỹ pháp của cậu ta cũng chính là võ thuật thành danh của Ma Đầu Sáu Tay!”, Nguyên Tinh nói.
Lâm Chính gật đầu: “Đáng tiếc, người này lại không phát huy được võ thuật đó! Những đòn tấn công của anh ta đối với tôi mà nói không hề có hiệu quả!”.
“Cậu nói gì?”, Mai Giang Lâm sầm mặt, không cam tâm gào lên: “Vậy thì cậu hãy nếm thử Ma Thần Phiên Giang Kích của tôi đi!”.
Anh ta nói xong, quyền chưởng tung ra, tay chân giống như giao xà bơi lội nơi sông biển, kèm theo vô số ảo ảnh cánh tay đánh về phía Lâm Chính.
Những đòn tấn công ấy giống như một tấm lưới rộng lớn bao phủ về phía anh.
Người ngoài nhìn vào sẽ thấy Lâm Chính không còn chỗ nào để tránh thoát!
“Hay lắm!”.
Thẩm Ngọc Minh ở phía sau mừng rỡ.
Anh ta đã nghe nói thực lực của Mai Giang Lâm rất xuất sắc, được chân truyền của Ma Đầu, nhưng không ngờ tới khi Mai Giang Lâm ra tay lại khiến người ta kinh ngạc như vậy.
Ha ha.
Cho dù hôm nay anh ta không giải quyết được thần y Lâm thì ít nhất cũng có thể giữ chân thần y Lâm!
Chỉ cần tạm thời kéo dài thời gian, đợi cao thủ của nhà họ Thẩm đến đây, thần y Lâm chắc chắn phải thu lại bớt khí thế.
Mình không tin họ Lâm kia có thể một mình chống lại cả nhà họ Thẩm!
Thẩm Ngọc Minh âm thầm cười nhạt, ánh mắt nhìn chằm chằm phía đó.
Đúng lúc đó, một dòng khí đáng sợ đột nhiên bùng lên từ trong cơ thể thần y Lâm.
“Hả?”.
Người xung quanh đều bị dòng khí đó đẩy lùi.
Thẩm Ngọc Minh cũng không khỏi kinh ngạc, mắt mở lớn, vội nhìn sang.
Những ảo ảnh cánh tay che phủ Lâm Chính đột nhiên trở nên vặn vẹo.
Hơn nữa, cơ thể Mai Giang Lâm ở trước mặt Lâm Chính cũng trở nên méo mó.
Đó là vì bị dòng khí bao bọc, dồn nén nên biến dạng…
Đó là sự biến dạng không thể kìm hãm.
Lâm Chính đứng yên tại chỗ, hai tay không chuyển động, cứ vậy đứng đó, hai mắt lạnh lùng nhìn Mai Giang Lâm.
Hoàn toàn không có bất cứ động tác phòng ngự hay phản công nào.
Nhưng… đòn tấn công của Mai Giang Lâm lại bị phá!
Người xung quanh run rẩy điên cuồng, tất cả mở to mắt nhìn mới phát hiện dòng khí phun ra từ trên người Lâm Chính lại hóa hình.
Hóa thành hình dạng đáng sợ giống như một con kỳ lân!
Lúc này, Mai Giang Lâm lại đang bị con kỳ lân tạo thành từ khí cắn xé.
Kỳ lân điên cuồng chuyển động hàm dưới, răng nanh do khí hóa thành cắn xé, nghiến nát Mai Giang Lâm.
“A! A! A…”.
Mai Giang Lâm gào lên đau đớn, điên cuồng giãy giụa, muốn tránh thoát nhưng lại không đủ sức lực.
Anh ta đã biến thành con mồi của kỳ lân, sao có thể chạy thoát?
“Anh Mai!”.
Thẩm Ngọc Minh vội hét lên, theo bản năng tiến lên, nhưng lại nghĩ tới gì đó mà run rẩy lùi về sau, đồng thời miệng gào lên thảm thiết.
“Nổ súng cho tôi! Nổ súng!”.
“Nổ súng!”.
“Mau!”.
Nghe lệnh, xung quanh lập tức vang lên vô số tiếng súng.
Pằng pằng pằng…
Vô số viên đạn bay về phía này.
“Láo xược!”.
Nguyên Tinh nổi giận: “Các người không xem tôi ra gì phải không?”.
Nói xong, ông ta hóa thành một làn gió, lướt quanh một vòng.
Đợi đến khi ông ta quay về chỗ cũ, trên bàn tay già cỗi đã cầm một khẩu súng còn nóng hổi.
“Hả?”.
Bọn họ sợ ngây người.
Soạt!
Cùng lúc đó, Lâm Chính cũng dùng sức, nghiền nát cơ thể của Mai Giang Lâm.
Cả người Mai Giang Lâm bị xẻ làm đôi, chết ngay tại chỗ.
Thẩm Ngọc Minh sợ đến mức hai chân nhũn ra đất, đứng dậy cũng khó khăn.
Mai Giang Lâm là do anh ta dùng giá cao để thuê về!
Sao lại như vậy?
Sao lại như vậy?
Thẩm Ngọc Minh run rẩy cả người.
Thấy Lâm Chính càng lúc càng tiến đến gần, Thẩm Ngọc Minh hét lên: “Chủ tịch Lâm! Dừng tay!”.
“Anh còn di ngôn gì muốn nói sao?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
“Chủ tịch Lâm, tất cả đều là hiểu lầm! Cái chết của cô Tô Dư không liên quan đến tôi!”, Thẩm Ngọc Minh vội vàng hét lên.
“Vậy thì liên quan đến ai?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Tôi… Tôi… Tôi không biết…”.
“Nếu anh không biết thì tôi giết anh trước vậy. Tôi thà giết lầm chứ không bỏ sót!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, nâng tay lên, chuẩn bị vung chưởng đánh nát đầu của Thẩm Ngọc Minh.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc...
“Thần y Lâm, nếu cậu dám làm Thẩm Ngọc Minh bị thương một cọng tóc nào, tôi bảo đảm tất cả các người sẽ không ra khỏi cánh cổng này được!”.
Tiếng quát vang lên, một luồng khí tức vô cùng đáng sợ ập về phía này, che phủ toàn bộ vườn hoa sau nhà.
Tất cả mọi người đều chấn động.
Cao thủ nhà họ Thẩm đã đến!