Cơ thể Thẩm Ngọc Minh cứng đờ tại chỗ, không thể động đậy.
Anh ta nhìn thấy trong mắt Lâm Chính tràn đầy sự tịch mịch và oán hận.
Đó là nỗi oán hận không thể hóa giải.
Sự thù hận khiến người ta không thể buông bỏ.
Đó là quyết tâm của Lâm Chính!
Giờ phút này Thẩm Ngọc Minh mới hiểu, trừ khi Lâm Chính chết, nếu không, mọi thứ trên thế gian không gì có thể ngăn cản anh báo thù!
“Thần y Lâm, tôi… tôi… tôi vô tội. Cái chết của cô Tô Dư thật sự… thật sự không liên quan đến tôi”, Thẩm Ngọc Minh hoàn hồn lại, gian nan lùi về sau.
Nhưng vô dụng.
Lâm Chính đặt một tay lên vai anh ta, ánh mắt vẫn bình tĩnh và oán hận.
“Cậu… Cậu chủ cẩn thận…”.
“Thả cậu chủ của chúng tôi ra…”.
Người bên cạnh run lẩy bẩy hét lên, cũng có người xông lên muốn ngăn cản.
Nhưng giây sau…
Ầm!
Nắm đấm của Lâm Chính nhanh đến mức như biến thành vô hình, đấm xuyên qua đầu người đó.
Đầu người đó nổ tan tành như quả dưa hấu, tử vong tại chỗ, vô cùng thê thảm.
“Hả?”.
Người xung quanh đều bị dọa sợ.
Thẩm Ngọc Minh cũng tuyệt vọng tột cùng, vội vàng quay đầu lại định cầu cứu chú ba.
Nhưng khi anh ta quay đầu mới biết lúc này không còn ai có thể cứu anh ta!
Người đàn ông đầu trọc và những người khác vẫn còn đang chiến đấu với Nguyên Tinh.
Nhưng lần này hai bên không phải đánh ngang nhau, mà là Nguyên Tinh dốc hết sức kìm chân đám người đó.
Người đàn ông đầu trọc và các cao thủ nhà họ Thẩm không thể thoát khỏi Nguyên Tinh, càng đừng nói tới phân thân ra cứu Thẩm Ngọc Minh.
Hai chân Thẩm Ngọc Minh nhũn ra, trong lòng tuyệt vọng, không đứng vững được nữa, ngã xụi lơ trên đất.
Anh ta run rẩy, ngẩng đầu nhìn Lâm Chính.
“Thần y Lâm, tôi… tôi thật sự vô tội mà”.
“Đêm hôm đó, anh gọi điện cho Tô Dư rốt cuộc đã nói gì với Tô Dư?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Tôi… Tôi không nói gì cả, tôi… tôi… tôi… chỉ… chỉ bảo cô ấy mau chóng nghỉ ngơi…”, ánh mắt Thẩm Ngọc Minh dao động, nói lắp bắp.
Lâm Chính nghe vậy, ngồi xổm xuống trước mặt anh ta, tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt anh ta.
“Thẩm Ngọc Minh, nếu anh thành thật nói ra, thật ra… tôi có thể xử lý anh nhẹ nhàng một chút”.
“Chủ tịch Lâm, tôi nói sự thật…”.
“Nếu anh còn cố chấp, tiếp tục lừa dối tôi… Anh nên biết, tôi là một bác sĩ, còn là một bác sĩ Đông y. Tôi có hàng vạn cách có thể khiến một người sống biến thành sống không bằng chết, anh… thật sự muốn trải nghiệm sao?”, Lâm Chính nói.
Giọng nói như ma quỷ.
Thẩm Ngọc Minh sợ đến mức toàn thân không ngừng run rẩy điên cuồng, suýt chút nữa linh hồn rời khỏi xác. Nhưng anh ta biết kết cục của việc thẳng thắn là gì, anh ta dự định tiếp tục cắn răng kiên trì, không chịu thừa nhận.
Lâm Chính nhẹ nhàng đâm từng cây châm bạc vào ngực anh ta.
“Á!”.
Thẩm Ngọc Minh ngã thẳng xuống đất, đau đớn lăn lộn, gào khóc điên cuồng, không ngừng gãi người mình.
“Ngứa quá! Ngứa quá! Khó chịu quá, a!”.
Thẩm Ngọc Minh hét lên, da thịt trên người bị cào rách, lộ ra những vết máu.
Người bên cạnh đều bị dọa sợ.
Lâm Chính rút châm bạc trên ngực anh ta ra. Trong nháy mắt, sự ngứa ngáy trên người Thẩm Ngọc Minh biến mất, người cũng dừng lăn lộn.
Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, Thẩm Ngọc Minh giống như đã già đi mấy tuổi. Tinh thần bỗng chốc suy kiệt, toàn thân đầy vết máu, cực kỳ chật vật.
Anh ta nằm dưới đất thở hổn hển.
“Bây giờ có thể nói rồi chứ?”, Lâm Chính hỏi.
“Có thể… tôi… tôi nói, tôi nói hết…”, Thẩm Ngọc Minh yếu ớt nói.
“Vậy tối ngày đó, anh gọi điện thoại đã nói cái gì?”.
“Một số… chi tiết hoàn thiện của hợp đồng…”.
“Chi tiết?”.
“Thực ra trước khi ký hợp đồng, chúng tôi đã mượn danh một công ty ký một hợp đồng đơn giản với cô Tô Dư, nhưng thực tế hợp đồng có liên quan đến hợp đồng ký tối hôm đó. Nếu xem riêng một hợp đồng thì không có vấn đề gì, nhưng nếu liên kết hai hợp đồng với nhau, đọc lại một lượt thì không đơn giản”.
“Nội dung của hợp đồng là gì?”, Lâm Chính hỏi.
“Hợp đồng đó là một cái bẫy! Cô Tô Dư không nhận ra, sau khi cô ấy ký hợp đồng tối hôm đó, cô ấy đã vi phạm hợp đồng đơn giản lúc trước. Theo nội dung trên hợp đồng , cô ta phải đền cho tôi mười tỷ tiền mặt!”, Thẩm Ngọc Minh nói.
“Mười tỷ?”.
Ánh mắt Lâm Chính trở nên hung dữ: “Cô ấy không thể bồi thường nổi! Anh làm như vậy là cố ý ép cô ấy tự sát đúng không?”.
“Tô Dư chết thì ngôi sao mà nhà họ Thẩm chúng tôi đào tạo ra có thể chiếm thị trường giải trí trong nước, trở thành ngôi sao nữ số một giới giải trí! Nhà họ Thẩm chúng tôi cũng có thể thống trị giới giải trí trong nước…”.
“Thế nên, đây là kế hoạch của nhà họ Thẩm?”.
“Đúng… là người nhà họ Thẩm sai tôi làm”.
Thẩm Ngọc Minh nói.
Lâm Chính hít sâu một hơi.
“Chủ tịch Lâm, bây giờ anh có thể tha cho tôi rồi chứ?”.
“Tôi nói tha cho anh lúc nào?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Hả? Nhưng… Nhưng anh…”.
Ầm!
Lâm Chính đánh tới một quyền, đâm xuyên ngực Thẩm Ngọc Minh, đánh nát tim anh ta.
Thẩm Ngọc Minh rùng mình, hai mắt mở lớn, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
“Thần y Lâm, anh…”.
“Anh phải chết, nếu anh thẳng thắn nói ra, tôi có thể cho anh đi một cách nhanh gọn. Nếu không, tôi sẽ giày vò anh bảy bảy bốn chín ngày mới cho anh chết!”.
Lâm Chính nói, đột ngột rút cánh tay ra.
Thẩm Ngọc Minh phun ra ngụm máu, sau đó cổ nghiêng sang bên, chết ngay tại chỗ.
“A!”.
Xung quanh vang lên vô số tiếng thét chói tai.