Những người có mặt dù là Đông Hoàng Giáo hay Cổ Phái thì đều hành lễ với Lâm Chính. Sự kính nể và kiêng sợ kia không phải là diễn mà có được.
Thẩm Hạo Thắng trố tròn mắt, sững sờ nhìn bọn họ. Ông ta tưởng mình đang nằm mơ.
Thế nhưng tất cả là hiện thực. Cũng không phải ảo ảnh.
Trong khoảnh khắc, Thẩm Hạo Thẳng cảm giác như kiệt sức. Cuối cùng thì ông ta cũng hiểu ra vì sao người khi nãy cậu em mình lại sống chết ngăn cản ông ta ra tay với thần y Lâm như thế.
Hóa ra không phải ông ta bị điên. Mà chính Thẩm Hạo Thắng mới là người có vấn đề.
“Tào trưởng lão? Tào trưởng lão…”, Thẩm Hạo Thắng vẫn chưa thể chấp nhận được hiện thực bèn thử kêu lên. Thế nhưng Tào Tùng Dương mặc kệ ông ta.
Thẩm Hạo Thắng lập tức gọi vài cái tên khác. Bọn họ cũng mặc kệ ông ta. Ông ta lúc này chẳng khác gì không khí
“Được rồi, đứng dậy cả đi”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng.
“Đa tạ Thần y Lâm”, đám đông lúc này mới đứng dậy.
Thẩm Hạo Thắng ngây người, đầu ngưng nảy số.
“Nhà họ Thẩm…xong đời rồi", Thẩm Hạo Thắng lầm bầm. Ông ta chỉ biết lặp lại đúng những gì người đàn ông đầu trọc khi nãy nói.
“Thẩm Hạo Thắng, mặt dù tôi tinh tấn y đạo nhưng thực tế lại là một bác sĩ không đạt yêu cầu. Hầy, tôi không có trái tim nhân từ, cũng không biết phải tiếc thương cho người khác, ngược lại, tôi là một kẻ tàn ác và độc tài. Vì vậy…đừng trách tôi nhé”, Lâm Chính nhìn Thẩm Hạo Thắng và nói giọng khàn khàn.
Dứt lời, Thẩm Hạo Thắng cảm thấy ớn lạnh. Nhà họ Thẩm cũng run rẩy. Họ cảm nhận được điều gì đó không ổn. Lời phán quyết của Lâm Chính vang lên: “Giết hết bọn họ cho tôi”.
“Tuân mệnh”, đám đông hét lớn.Người từ bốn phương tám hướng bắt đầu ra tay. Bầu không khí sặc mùi chết chóc.
“Đừng”.
Đúng lúc này Thẩm Hạo Thắng gầm lên, quỳ phụp xuống đất, nói với Lâm Chính: “Thần y Lâm, xin hãy dừng tay. Tôi có mắt như mù, đắc tội với thần y Lâm, tội đáng chết cả nghìn lần, xin thầy y Lâm giơ cao đánh khẽ”.
“Giết!”, Lâm Chính mặc kệ, chỉ tiếp tục ra lệnh. Anh đã quyết định rồi. Nhà họ Thẩm có quỳ xuống xin thì cũng vô ích.
Đám đông cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, định phản kháng lại. Thế nhưng sau khi phản kháng thì họ mới biết khoảng cách giữa họ và Lâm Chính chênh lệch lớn tới mức nào. Đối diện với sự tấn công của các cao thủ Cổ Phái và Đông Hoàng Giáo, nhà họ Thẩm ngã ra như ngả rạ.
Những tông môn khác cũng toàn là đội quân tinh nhuệ cả nhưng bọn họ nào dám đục nước béo cò. Không thể để Lâm Chính nổi giận được.
Trong nháy mắt, nhà họ Thẩm bị đánh đổ hoàn toàn, thương vong nghiêm trọng, vô cùng thê thảm.
“Dừng tay, thần y Lâm dừng tay”, Thẩm Hạo Thắng như phát điên, cứ thế dập đầu cầu xin.
Lâm Chính chỉ mặc kệ. Trong lúc cấp bách, ông ta không nhịn thêm được nữa.
“Thần y Lâm, tha cho chúng tôi một con đường sống. Chỉ cần cậu đồng ý thì tôi có cách khiến cô Tô có thể sống lại được”.
Dứt lời, cơ mặt Lâm Chính dãn ra nhiều: “Dừng lại”.
Đám đông lập tức dừng tay. Cả nhà họ Thẩm nín thở. Lúc này, ai ai cũng máu me be bét, trông vô cùng đáng thương. Có không ít người thậm chí chỉ còn là cái xác không hồn. Bọn họ đều cảm thấy sợ hãi tột cùng.
“Ông vừa nói cái gì?”, Lâm Chính nhìn chăm chăm Thẩm Hạo Thắng và trầm giọng hỏi.
“Thần y Lâm, nhà họ Thẩm có một kỳ vật có thể hồi sinh người chết. Tôi nguyện dâng lên món bảo vật này để đổi lại mạng sống cho người nhà họ Thẩm”, Thẩm Hạo run rẩy nói.
“Kỳ vật sao?”
Lâm Chính giật mình: “Kỳ vật gì, có tác dụng hồi sinh thật sao?”
"Đây là kỳ vật do tổ tiên nhà họ Thẩm để lại. Cụ thể thì tôi cũng không rõ nhưng nó là bảo bối của các bậc thần tiên, là bảo vật lưu truyền nhiều đời của nhà họ Thẩm. Giờ tới lượt tôi giữ. Nếu như thần y Lâm muốn thì tôi xin được tặng lại cho cậu”, Thẩm Hạo Thắng nói.
“Thật sao?”
Đôi mắt Lâm Chính ánh lên vẻ mong chờ: “Tôi tới đây chính là để báo thù cho Tô Dư. Nếu như đúng là các người có món đó thật thì tôi có thể tha cho các người một lần”.
“Thần y Lâm, tôi nguyện một mình quay về nhà để lấy món này cho cậu. Những người còn lại đều ở đây làm con tin”, Thẩm Hạo Thắng vội vàng nói.
Nhà họ Thẩm nghe thấy vậy thì không dám lên tiếng.
“Được”, Lâm Chính suy nghĩ rồi gật đầu: “Nếu đã vậy thì tôi cho ông một giờ đồng hồ. Sau một giờ đồng hồ mà không thấy ông mang kỳ vật tới thì những người này sẽ chết không có đất chôn và ông cũng không chạy thoát được đâu. Ông biết sức mạnh của tôi đúng không?"
“Vâng, vâng, thần y Lâm yên tâm. Tôi đi nhanh về nhanh”, Thẩm Hạo Thắng run rẩy, lao ra khỏi cửa, lên xe và rời đi.
“Chủ tịch Lâm nên cử người đi theo để tránh ông ta giở trò”, Từ Thiên nói.
“Không cần. Nếu ông ta giở trò thì có cử người đi cũng vô ích. Ở đây đợi thôi. Ông ta không chạy thoát được đâu”.
“Dạ”, Từ Thiên do dự rồi gật đầu.
“Chán sống rồi à?”
Đám tài xế nóng tính thò đầu ra chửi. Thế nhưng Thẩm Hạo Thắng mặc kệ.
Két!!! Chiếc xe phanh gấp trước cửa nhà họ Thẩm. Một người giúp việc chạy ra, nhìn chiếc xe với vẻ nghi ngờ.
Cửa xe mở ra, Thẩm Hạo Thắng bước xuống, người giúp việc vui mừng lắm, vội bước tới dìu ông ta: “Gia chủ, cuối cùng ông cũng về rồi?”
“Thẩm Hạo Thắng chau mày: “Có chuyện gì vậy?”
“Có khách quý tới, đang đợi ông ở bên trong. Vừa rồi tôi gọi cho ông mãi mãi không được. Chúng tôi không biết phải làm thế nào”.
“Khách quý, là ai vậy?”
“Ông Huyết!”
“Ông Huyết sao? Huyết Nam Ngục à?”, Thẩm Hạo Thắng giật mình, vô thức nhớ ra.
“Cho người tiếp đón ông ấy đi, tôi không rảnh”, nói xong, Thẩm Hạo Thắng đẩy cửa, đi thẳng vào bên trong.
“Gia chủ!”, người giúp việc tưởng mình nghe nhầm vội hét lớn nhưng vô ích.
Thẩm Hạo Thắng đi vào vùng cấm địa trong ngôi nhà, cẩn thận lấy ra món bảo vật: “Tổ tông, Thẩm Hạo Thắng bất hiếu, vì cứu gia tộc nên hôm nay đành phải lấy món bảo vệ này, mong liệt tổ liệt tông tha cho con”.
Ông ta cảm thấy đau khổ và bất lực. Lấy xong, ông ta dập đầu trước bài vị, lau nước mắt và đi ra ngoài.
Thế nhưng ông ta vừa bước ra thì đã có một bóng hình xuất hiện ngay trước mặt.
“Gia chủ nhà họ Thẩm, rốt cuộc là chuyện gì mà không gặp cả tôi thế?”,giọng nói già nua vang lên.
Thẩm Hạo Thắng giật mình: “Ông Huyết…”