Ba người trợn mắt há mồm, đầu óc hỗn loạn.
Câu này nghĩa là sao?
Lẽ nào…
Gã béo Lâm Phúc sửng sốt, sau đó thất thanh gầm lên: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Cậu Lâm Chính! Cậu lừa tôi! Chuyện này… tuyệt đối không thể!”.
“Không có gì là không thể cả! Tập đoàn Dương Hoa là do cậu Lâm Chính thành lập, ngoài ra, học viện Huyền Y Phái cùng với mấy dược phường nổi tiếng kia đều là của cậu ấy. Cậu Lâm Chính chính là Chủ tịch Lâm! Mà Chủ tịch Lâm cũng chính là cậu Lâm Chính!”.
Ngoài cửa vang lên một giọng nói nghiêm túc.
Ba người vội ngoảnh sang nhìn.
Mới phát hiện người đang bước vào chính là Mã Hải…
“Giám đốc Mã?”.
Bọn họ kêu lên.
Nhưng Mã Hải phớt lờ bọn họ, đi tới trước mặt Lâm Chính, cung kính cúi người với anh: “Chủ tịch Lâm!”.
“Chân ông đỡ hơn rồi chứ?”, Lâm Chính khàn giọng hỏi.
“Nhờ hồng phúc của Chủ tịch Lâm, tuy vẫn chưa được coi là nhanh nhẹn linh hoạt, nhưng cũng có thể đi lại được rồi”.
“Vậy thì tốt”.
“Chủ tịch Lâm, ba người này thì xử lý thế nào?”, Mã Hải cung kính hỏi.
“Không vội”.
Lâm Chính bình tĩnh đáp: “Tôi bị nhà họ Lâm hãm hại, không thể cứ thế bỏ qua được, tôi phải chứng minh sự trong sạch của mình”.
“Vâng”, Mã Hải khẽ gật đầu.
Lâm Chính bước tới.
“Cậu Lâm Chính, cậu… cậu là Chủ tịch Lâm thật sao?”, gã béo há miệng, run rẩy hỏi.
“Phải thì sao nào?”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Trời đất ơi!”.
Gã béo gần như hét toáng lên, sau đó tỏ vẻ mừng rỡ như điên, nói: “Cậu Lâm Chính, không ngờ cậu lại chính là thần y Lâm nổi tiếng như cồn! Tốt quá! Tốt quá! Cậu chủ, tôi sẽ nói tin này cho ông chủ và tộc trưởng biết, chắc chắn bọn họ sẽ rất vui, ông chủ cũng sẽ lấy làm tự hào về cậu!”.
“Ồ, tại sao phải tự hào về tôi? Tôi có phải là người nhà họ Lâm đâu!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Nụ cười trên mặt gã béo cứng đờ lại.
“Xử lý hai người kia đi”, Lâm Chính liếc nhìn hai vệ sĩ đứng bên cạnh gã béo, khàn giọng nói.
“Vâng”.
Từ Thiên ở bên cạnh lập tức bước tới, rút khẩu súng ra chĩa vào hai người kia, cho mỗi người một viên đạn.
Pằng pằng!
Hai người gần như không kịp rên lên tiếng nào đã ngã xuống mất mạng.
“A!”.
Gã béo lập tức bị dọa cho ngã ngồi xuống đất, sắc mặt tái mét, nước mắt nước mũi ròng ròng.
Anh ta sợ đến mức muốn tè ra quần!
Lâm Chính bước tới, nhận lấy khẩu súng của Từ Thiên, rồi lại lấy chiếc điện thoại ra, đưa cho gã béo, đồng thời chĩa súng vào đầu anh ta.
“Gọi tới số điện thoại này, nói cho người ở bên kia biết sự thật”, Lâm Chính khàn giọng nói.
“Cậu chủ, chuyện này không liên quan gì đến tôi, thực sự không liên quan gì đến tôi cả. Tất cả là chủ ý của bọn họ, không liên quan đến tôi!”, gã béo sợ đến mức khóc tu tu, giọng nói cũng run rẩy.
Chỉ thấy Lâm Chính sấn lại gần, nhỏ giọng nói: "Tôi biết anh vô tội, nhưng... thế giới này là thế giới coi trọng lý lẽ sao? Nếu không phải tôi là Chủ tịch Lâm, thì chắc là bây giờ đầu tôi đang ở trấn Ma Khẩu, thành phố Thượng Loan rồi nhỉ?".
Gã béo rùng mình, hai mắt trợn tròn, mồ hôi túa ra như mưa.
Anh ta đã không còn lời nào để nói...
Cuối cùng, gã béo vẫn run rẩy nhận lấy điện thoại, ấn nút gọi...
Tút tút.
"Ai vậy?".
Đầu bên kia là một giọng nói hơi trầm thấp.
"Xin... xin chào, tôi là người nhà họ Lâm, tôi... tôi tên là Lâm Phúc...", gã béo run rẩy nói.
"Người nhà họ Lâm?", người ở đầu bên kia vô cùng kinh ngạc: "Các anh gọi tới có chuyện gì vậy?".
"Tôi... tôi... tôi gọi để nói cho anh biết sự thật, thực ra quan tài đứa trẻ của gia tộc các anh không phải do Lâm Chính lấy trộm, mà là con gái của Lâm Ngạo - Lâm Nhược Nam..."
"Lâm Nhược Nam?".
"Đúng vậy, cô ta nghe nói nhà họ Hắc các anh có vật báu, nên đã lẻn vào lấy trộm. Sau khi phát hiện ra, nhà họ Lâm tôi không muốn đắc tội với nhà họ Hắc, nên đã vu oan cho Lâm Chính, dù sao Lâm Chính cũng là đứa con bị nhà họ Lâm vứt bỏ, chuyện của cậu ta không liên quan đến nhà họ Lâm. Tất cả mọi chuyện... là chúng tôi hãm hại Lâm Chính!", gã béo Lâm Phúc khóc nức nở nói.
Người ở đầu bên kia im lặng.
Một lát sau, tiếng cười chế giễu vang lên.
"Lâm Phúc, đang yên đang lành, sao anh lại nói với tôi những chuyện này?".
"Ừm...", Lâm Phúc không biết nên trả lời thế nào.
"Chắc anh bị Lâm Chính đe dọa chứ gì?", người kia lại cười nói: "Nếu tôi đoán không nhầm thì chắc là Lâm Chính đang ở bên cạnh anh đúng không?".
Lâm Phúc nín thở.
"Ha ha, nói với Lâm Chính là cách này vô ích thôi. Sáng sớm ngày kia, cậu ta không mang đầu đến nhà họ Hắc tôi tạ tội, thì tất cả những người bên cạnh cậu ta đều sẽ bị chôn cùng... À đúng rồi, còn một chuyện này anh tiện thể chuyển lời giúp tôi, vì lo cậu ta không đến, nhà họ Hắc chúng tôi đã gửi lời cảnh cáo đến cậu ta rồi đấy".
Kết thúc câu nói đầy ý cười này, điện thoại lập tức bị tắt.
Còn bên này cũng im phăng phắc.
Cảnh cáo?
Từ Thiên và Mã Hải mở to hai mắt, dè dặt nhìn Lâm Chính.
Quả nhiên, ánh mắt Lâm Chính trở nên vô cùng lạnh lẽo.
"Cậu Lâm Chính...", Lâm Phúc vừa khóc vừa nói.
Lâm Chính nhận lấy điện thoại, liếc nhìn dãy số rồi quay sang nói: "Lập tức đi điều tra".
"Vâng".
Từ Thiên vội vàng chạy đi.
Lâm Phúc nhìn Từ Thiên vội vã chạy đi, vội kêu lên với Lâm Chính: "Cậu chủ, còn tôi..."
Pằng!
Một tiếng súng vang lên.
Lâm Phúc mở to hai mắt, nặng nề ngã xuống đất.
Máu tươi tràn ra.
"Bảo người chuẩn bị đi, sáng ngày kia xuất phát, đến thành phố Thượng Loan! Đến lúc chấm dứt chuyện này rồi!", Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
"Vâng".
Mã Hải gật đầu.
Nhưng đúng lúc này, có cuộc gọi đến.
Lâm Chính lấy điện thoại ra nhìn, hơi thở như nghẹn lại.
Là Cung Hỉ Vân gọi.
Lâm Chính lập tức ý thức được sự bất thường, vội vàng ấn nút nghe.
"Xảy ra chuyện gì vậy?", Lâm Chính vội hỏi: "Có phải phía Tô Nhu có chuyện gì không?".
"Chủ tịch Lâm yên tâm, phía cô Tô Nhu mọi chuyện đều ổn".
"Thế còn phía Tô Dư?".
"Cô Tô Dư cũng không sao, vừa rồi quả thực có mấy người muốn ra tay với cô Tô Dư, nhưng đã bị chúng tôi ngăn cản, người của chúng tôi đang dốc sức truy bắt bọn chúng".
"Vậy sao? Vậy thì tốt! Phải bắt bằng được những người đó!", Lâm Chính thở phào nhẹ nhõm, nói rất nghiêm túc.
"Nhưng...", Cung Hỉ Vân lại lên tiếng.
Thần kinh vừa thả lỏng của Lâm Chính lại trở nên căng thẳng...
"Nhưng sao?".
"Nhưng cô Tiểu Khuynh..."
Cung Hỉ Vân muốn nói lại thôi.
"Tiểu Khuynh?".
Đồng tử Lâm Chính như muốn nứt ra: "Cô ấy làm sao?".
Giọng nói gần như rít gào của anh khiến màng nhĩ Cung Hỉ Vân như muốn rách ra.
"Chủ tịch Lâm, cô Tiểu Khuynh không sao, nhưng cô ấy... bị kinh hãi quá độ... Tốt nhất cậu cứ đến xem sao đi..."
"Chờ tôi!".
Lâm Chính lập tức kéo cửa chạy đi.