Bụp!
Một tia sáng kì dị chiếu từ bậc thang tối tăm trước mặt tới.
Lâm Chính nín thở, vội vàng nghiêng người dán chặt vào bức tường bên cạnh.
Ánh sáng kì dị lướt qua trước mặt anh, chỉ thấy bụi bặm trên bậc thang bay lên.
Ánh sáng này đến từ cơ quan của nhà họ Mặc.
Người nào bị ánh sáng chiếu tới, thì trọng lực phải chịu sẽ tăng lên vô số lần.
Cho dù là thân xác mạnh như Lâm Chính thì cũng khó mà chống được, bị ánh sáng này bao trùm thì chỉ có nước tan xương nát thịt.
Đây chính là chỗ thần kỳ của cơ quan thuật nhà họ Mặc.
Cũng là nguyên nhân mà rất nhiều người không dám động đến, bởi vì uy lực của rất nhiều cơ quan thuật đã vượt quá phạm trù mà khoa học có thể giải thích.
Chờ tia sáng lướt qua, Lâm Chính liền men xuống theo bậc thang.
Đây là lối vào cấm địa.
Lối vào nối từ sau núi nhà họ Lâm xuống lòng đất.
Nơi này tầm nhìn tối tăm, trong không khí thoang thoảng mùi mục nát.
Lâm Chính dường như không nhìn thấy đường đi phía trước.
Cũng không biết đã đi bao lâu, anh mới dừng lại.
Đây là lần đầu tiên anh đến cấm địa nhà họ Lâm, nhưng để vào được cấm địa này, anh đã chuẩn bị rất nhiều năm.
Hôm nay, tất cả đã được dùng đến.
Anh nhanh chóng đi hết bậc thang.
Cuối bậc thang là một cánh cổng bằng đồng rất lớn.
Trên cổng đồng có một tay nắm, nhưng chỗ tay nắm có một chiếc gai và một cái máng.
Khi kéo tay cầm, phải dùng gai đâm rách ngón tay, để máu chảy vào máng, khởi động cơ quan của cánh cửa, thì mới mở được.
"Đến đây là được rồi!".
Một giọng nói bình thản vang lên phía sau.
Lâm Chính đang chuẩn bị kéo cánh cửa hơi ngoái đầu lại, nhìn người phía sau.
Đó là một người đàn ông tóc trắng, chỉ có một tay.
Anh ta khoảng hơn 30 tuổi, mặc một chiếc áo bào rộng rãi, hông đeo một thanh kiếm, tóc trắng xõa vai, mày kiếm mắt sao, một tay cầm kiếm, cánh tay còn lại buông thõng, nhìn rất giống đại hiệp cổ đại.
Lâm Chính phớt lờ anh ta, tiếp tục giơ tay kéo cửa.
"Đừng phí công vô ích nữa, cơ quan của cánh cửa này chỉ có máu người nhà họ Lâm mới mở được. Cậu không phải là người nhà họ Lâm, thì cả đời này cũng không mở được nó", người đàn ông lắc đầu, bình thản nói.
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt anh ta liền cứng đờ.
Sau khi cái máng chứa đầy máu chảy ra từ ngón tay của Lâm Chính...
Két két két...
Cánh cửa bằng đồng nặng nề kia được Lâm Chính mở ra từng chút một.
"Cái gì?".
Người đàn ông tóc trắng đanh mắt lại, nhìn Lâm Chính chằm chằm, quát: "Cậu là người nhà họ Lâm?".
Lâm Chính vẫn phớt lờ anh ta, đẩy chiếc mặt nạ lên, rồi bước vào trong.
Nhưng anh vừa cất bước.
Keng!
Một luồng kiếm quang lóe lên.
Sau đó sát khí ùa tới.
Người đàn ông đã ra tay.
"Cậu không thoát được đâu!".
Anh ta quát, kiếm trong tay đánh về phía Lâm Chính như cuồng phong.
Kiếm khí lạnh lẽo và sắc bén đó dường như có thể chém đôi sợi tóc.
Sắc bén quá!
Nhưng khi thanh kiếm sắc đó vừa lại gần...
Vèo!
Lâm Chính bỗng xoay người, lật tay đánh về phía nó.
Lòng bàn tay của anh dường như có sao băng đang xoay như chong chóng, nhanh đến mức không ai thấy được đó là cái gì.
Keng!
Thanh kiếm bị đánh bật đi.
Lực đạo mạnh mẽ khiến người đàn ông đứng không vững, phải lùi lại hai bước.
Khi anh ta đứng vững thì Lâm Chính đã tiến vào trong cánh cửa.
"Đứng lại!".
Người đàn ông tóc trắng hừ lạnh, lại giơ kiếm lên đánh tới.
"Phải ép tôi giết anh thì anh mới cam lòng sao?", Lâm Chính ngoảnh đầu lại, lạnh lùng nói.
Sát khí dữ tợn cũng lan ra.
Toàn thân người đàn ông tóc trắng run rẩy, cảm nhận được khí ý hùng hậu trên người Lâm Chính, biết rằng người này không đơn giản.
Nhưng anh ta không còn đường quay lại, chỉ có thể cắn răng xông tới.
"Được!".
Lâm Chính gật đầu, cũng không vội bước vào, chỉ giơ tay lên, cách không vung về phía người đàn ông.
"Cái gì?".
Tròng mắt người đàn ông mở to.
Chỉ thấy cánh tay Lâm Chính phát ra âm thanh như kiếm kêu.
Keng!
Ngay sau đó, một luồng kiếm khí bắn ra khỏi cánh tay anh, chém về phía người đàn ông tóc trắng.
Anh ta vội vàng giơ kiếm lên đỡ ngang ngực, khí ý toàn thân bắn ra, hóa khí thành thuẫn để đón đỡ.
Nhưng ngay sau đó.
Bốp!
Kiếm khí nện mạnh vào thân kiếm của anh ta.
Vèo!
Cả người lẫn kiếm của đàn ông tóc trắng bay đi, bàn tay cầm kiếm cũng bị chấn động, xuất hiện rất nhiều vết nứt, nhìn rất dữ tợn, khí ý trên người anh ta cũng tan tác...
Ánh mắt Lâm Chính để lộ ý định giết người, anh bước mấy bước tới, định kết liễu người đàn ông kia.
Nhưng anh ta quên cả đau đớn, vội vàng bò dậy rút về phía lối ra.
Chẳng mấy chốc, anh ta đã lên bậc thang, đến gần lối ra.
Lâm Chính đanh mắt nhìn anh ta, không đuổi theo mà xoay người xông vào cấm địa.
Người đàn ông tạm thời an toàn.
Nhưng trái tim đập thình thịch.
"Nhìn người đeo mặt nạ kia, tuy không rõ mặt, nhưng ánh mắt giọng nói chỉ khoảng hơn 20 tuổi. Nhà họ Lâm... xuất hiện một yêu nghiệt đáng sợ như vậy từ bao giờ thế?", người đàn ông vẫn còn sợ hãi, không dám tin.
Đúng lúc này, rất nhiều cao thủ nhà họ Lâm xông vào.
"Là anh Dạ Kiếm!".
"Anh Dạ Kiếm, sao anh lại ở đây?".
"Tên giặc kia đâu?".
Người nhà họ Lâm vội hỏi.
"Cậu ta vào sâu trong cấm địa rồi, mau đuổi theo!", người đàn ông tóc trắng kêu lên.
"Cái gì? Hắn xông vào rồi?".
"Nhưng làm sao... hắn mở được cửa?".
Ai nấy đều tỏ vẻ khó tin.
"Tên giặc đó là người nhà họ Lâm! Một yêu nghiệt đáng sợ của nhà họ Lâm!", người đàn ông lớn tiếng kêu lên.