Lâm Nhược Nam không ngờ rằng Lâm Chính lại sắp xếp cho mình gặp chủ tịch Lâm nhanh như thế.
6 giờ tối, tại một nhà hàng cao cấp của Dương Hoa. Chủ tịch Lâm đang ngồi trong phòng VIP dùng bữa. Lâm Nhược Nam được Mã Hải mời vào. Cô ta vô cùng căng thẳng, tay cứ túm chặt góc áo, cả người đứng không vững.
Lúc này Lâm Chính đang ăn bít tết. Anh liếc nhìn Lâm Nhược Nam và nói: “Có vẻ cô rất sợ tôi nhỉ?”
“Hả…không….đâu có…chỉ là kính nể….kính nể mà thôi”, Lâm Nhược Nam cố nặn ra một nụ cười.
“Tôi không thích nịnh nọt”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Lâm Nhược Nam nuốt nước bọt, không dám nói thêm gì nữa.
“Nói đi, tìm tôi có việc gì?”, Lâm Chính đặt dao và nĩa xuống nhìn cô ta.
“Chủ tịch Lâm, tôi muốn thương lượng với anh”, Lâm Nhược Nam hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí bước tới nói.
“Thương lượng gì?”
“Chủ tịch Lâm, trước đó nhà họ Lâm tới Giang Thành tìm anh nhưng bị từ chối và bị sửa gáy. Vì vậy tôi nghĩ chắc là anh ghét nhà chúng tôi lắm. Giữa anh và nhà họ Lâm cũng có rất nhiều ân oán không rõ ràng, đúng không?”
“Cô Lâm, giờ cô là kẻ bỏ chạy, bị nhà họ Lâm truy nã, hơn nữa cũng chẳng là nhân vật có tầm cỡ gì ở nhà họ Lâm. Sao cô có tư cách bàn chuyện hợp tác với tôi được chứ?”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.
“Chủ tịch Lâm, mặc dù tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé ở nhà họ Lâm nhưng bố tôi cũng không phải là người tầm thường. Ông ấy là người có thể tiếp cận gia chủ. Hơn nữa việc tôi biến mất cũng có liên quan tới gia chủ nhà họ Lâm. Nếu chủ tịch Lâm đồng ý hợp tác thì tin tức của tôi chắc chắn có giá trị với anh”. Lâm Nhược Nam cười nói.
“Ồ? Vậy cô muốn cái gì?”, Lâm Chính nheo mắt.
“Tôi chỉ muốn anh bảo vệ tôi”.
“Bảo vệ?”
“Nhà họ Lâm đang truy nã tôi. Cả Hoa Quốc này tôi chẳng có chỗ nào trốn được cả. Nếu là chủ tịch Lâm – người một tay che trời mà muốn che giấu tôi thì chắc không khó. Chủ tịch Lâm, tôi mong anh bảo vệ tôi 1 năm, sau 1 năm đưa tôi ra nước ngoài, cho tôi một khoản tiền. Như vậy có được không?’
“Được!”
Lâm Chính đáp lại không chút do dự: “Yêu cầu của cô không hề quá đáng, tôi đều có thể đồng ý. Vậy thì giờ cô cũng nên nói cho tôi biết toàn bộ điều tôi cần biết rồi nhỉ?”
Lâm Nhược Nam không vội, chỉ nhìn những người phục vụ xung quanh, bao gồm cả Mã Hải. Lâm Chính hiểu ý. Anh bèn phất tay. Mấy người lập tức rời ra ngoài.
“Giờ có thể nói được rồi chứ?”
“Đương nhiên”.
Lâm Nhược Nam tiến lại gần, khẽ nói với Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm anh từng nghe nói về một người…”
“Ai?”
“Lâm Anh Hùng”, Lâm Nhược Nam nói từng từ.
Lâm Chính tái mặt nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh: “Làm gì có chuyện chưa từng nghe qua. Đó là thiên tài tuyệt đỉnh của nhà họ Lâm, là kẻ dị bẩm với thực lực khủng khiếp, bằng toàn bộ thiên kiêu trong top 5 gộp lại. Chỉ đáng tiếc, hai năm trước do luyện công không cẩn thận bị tẩu hỏa nhập mà nên chết. Chuyện này khi đó sục sôi cả lên. Nhà họ Lâm xót thương vô cùng. Chỉ có thể nói là trời ganh với người tài chứ sao giờ.”
“Chủ tịch Lâm thật sự cho rằng Lâm Anh Hùng đã chết sao?”, Lâm Nhược Nam nói bằng vẻ ý vị.
Anh nhìn cô ta và chau mày: “Sao, lẽ nào Lâm Anh Hùng vẫn còn sống?”
“Đương nhiên còn sống. Lâm Anh Hùng chỉ giả chết. Nhà họ Lâm đã cố ý tạo ra chuyện đó để lừa gạt người trong thiên hạ. Nói rằng Lâm Anh Hùng đã chết nhưng thực ra người vẫn còn sống sờ sờ. Nhà họ Lâm nói dối mà thôi”, Lâm Nhược Nam khẽ cười.
“Làm gì có chuyện? Thi thể của Lâm Anh Hùng đã được rất nhiều người nhìn thấy được đưa vào hỏa lò cơ mà. Nếu là giả thì lẽ nào cái xác đó lại là của người khác?”, Lâm Chính trầm giọng.
“Sao cái xác không thể là giả chứ? Dùng dịch dung thuật thôi mà. Hơn nữa không phải dịch dung thuật bình thường, thế nên nhiều người không nhận ra”, Lâm Nhược Nam lắc đầu: “Thực ra lúc biết được chuyện này tôi cũng ngạc nhiên lắm. Thế nhưng tôi nghe lén được bố tôi nói chuyện với phó gia chủ nên mới có thể khẳng định là không thể sai được”.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn im lặng, rồi anh nói: “Tại sao nhà họ Lâm lại làm thế?”
“Nghe nói là để bảo vệ Lâm Anh Hùng”.
“Bảo vệ sao?”
“Tôi nghe bố tôi nói thiên phú của Lâm Anh Hùng đã vượt toàn bộ những thiên kiêu trong bảng xếp hạng rồi, bao gồm cả top 5. Hai năm trước, Lâm Anh Hùng vô thức khơi dậy được một nguồn sức mạnh, trở thành vô song. Những người khác cảm thấy ghen tị thế nên nhà họ Lâm tạo ra tình huống chết giả để giấu Lâm Anh Hùng đi, giúp Lâm Anh Hùng có thời gian tu luyện. Đợi đại hội tới thì sẽ để Lâm Anh Hùng đại diện cho nhà họ Lâm đánh bại thiên hạ”, Lâm Nhược Nam đáp lại.
Lâm Chính nhắm mắt lại, trầm tư một hồi lâu: “Có biết Lâm Anh Hùng đang ở đâu không?”
“Điều này thì tôi không biết. Bọn họ không đề cập tới. Nhưng có lẽ là bên trong nhà họ Lâm”, Lâm Nhược Nam nói.
“Tôi biết rồi”, Lâm Chính gật đầu: “Tôi sẽ cho người điều tra. Nếu như những gì cô nói là thật thì điều kiện cô đưa ra sẽ không thiếu cái nào hết”.
“Tốt quá rồi”.
“Cô về đi”.
“Về sao? Chủ tịch Lâm, anh không sắp xếp chỗ ở cho tôi sao?”, Lâm Nhược Nam cảm thấy khó hiểu.
“Không phải cô ở chỗ Lâm Chính à?”
“Hừ, ai mà thèm ở với kẻ bỏ đi đó chứ! Tìm anh ta chẳng qua là lợi dụng để gặp được anh mà thôi. Giờ anh đã thu nhận tôi rồi thì kẻ đó không còn giá trị nữa. Tôi còn tìm anh ta là gì? Huống hồ Lâm Nhược Nam tôi dù gặp nạn cũng có lòng tự trọng mà. Nếu để người khác thấy tôi chạy tới bên cạnh tên đó thì tôi còn biết giấu mặt đi đâu đây?”, Lâm Nhược Nam hừ giọng, tỏ vẻ khinh thường.
Cô ta vốn khinh thường Lâm Chính. Thế nhưng khi cô ta đang đắc ý thì chủ tịch Lâm bèn dội thẳng cho cô ta một gáo nước lạnh: “Không phải tôi nói rồi sao? Đợi tôi điều tra rõ ràng đã mới có thể sắp xếp cho cô được”.
Lâm Nhược Nam run rẩy, nhìn anh bằng vẻ không dám tin: “Vậy ý của chủ tịch Lâm là...?”
“Chỗ của tôi không ở được, cô về chỗ Lâm Chính đi”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.