“Các người định làm gì?”
“Dừng tay, tất cả dừng tay cho tôi!”
“Mã Hải, ông...ông dám làm vậy đối với tôi sao? Ông không sợ tôi báo với chủ tịch Lâm hả?”
“Khốn nạn, đám khốn này, tôi nhất định sẽ không tha cho các người”.
“Mau dừng tay”, Lâm Nhược Nam hoảng sợ gào lên và điên cuồng giãy giụa.
Thế nhưng...không có ích gì cả. Mấy người bảo vệ cứ thế lôi cô ta ra ngoài. Lâm Nhược Nam mặt tối sầm, không chịu rời đi, mà chỉ điên cuồng lao về phía Dương Hoa.
Bất lực, Mã Hải đành phải gọi cảnh sát tới lôi cô ta đi. Đợi đến khi Lâm Nhược Nam rời khỏi cục cảnh sát thì trời đã tối
Cô ta mặt tối sầm, cơ thể run rẩy. Từ nhỏ tới lớn, cô ta chưa bao giờ phải chịu uất ức như vậy.
“Khốn nạn”.
“Được lắm Lâm Chính, được lắm Dương Hoa! Tôi sẽ không bao giờ tha cho các người. Chúng ta cứ đợi mà xem, tôi nhất định sẽ bắt các người phải bồi thường gấp trăm lần, bắt các người chết không có đất chôn. Các người cứ đợi đấy”, Lâm Nhược Nam gào lên.
Thế nhưng giờ cô ta không có chỗ để đi, bị cả nhà họ Lâm truy nã thì báo thù kiểu gì?Muốn động vào Dương Hoa thật quá khó.
“Hừ, nếu đã vậy thì mình sẽ xử Lâm Chính trước. Tất cả đều do Lâm Chính hại. Ra tay trước với anh ta vậy”.
Lâm Nhược Nam bỗng nghĩ ra điều gì đó bèn lấy tấm danh thiếp từ trong túi áo ra. Cô ta chạy tới cây điện thoại trong cửa hàng tiện lợi và gọi.
“Xin chào, có phải là anh Bào An Thủy không ạ? Lâm Nhược Nam cố gắng nói dịu dàng hết mức có thể.
“Cô là...!”
“Tôi chính là người dùng bữa hôm nay ở chỗ nhà hàng của anh. Tôi tên là Lâm Nhược Nam. Anh Bào, anh còn nhớ tôi không?”, Lâm Nhược Nam nói.
“Hóa ra là cô à. Ha ha, sao mà tôi không nhớ cho được? Chào cô, chào cô”, đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười của Bào An Thủy.
“Không biết giờ anh có rảnh không? Tôi muốn gặp anh”, Lâm Nhược Nam chần chừ rồi khẽ nói.
“Cô Lâm gặp phải vấn đề gì sao?”
“Thực ra...cũng không phải vấn đề gì. Chúng ta có thể gặp trò chuyện không?”, Lâm Nhược Nam tỏ vẻ đau khổ, giọng nói ấm ức.
“Không thành vấn đề, cô Lâm...thế này đi...tôi thấy cũng tới giờ cơm rồi, chúng ta cùng ăn tối nhé. Cô đang ở đâu? Tôi sẽ lập tức cho tài xế tới đón cô. Cô thấy thế nào?”
“Anh Bào, như vậy có phiền không?”
“Sao lại phiền? Chúng ta là bạn mà”, Bào An Thủy mỉm cười.
Nghe thấy vậy Lâm Nhược Nam cảm động và vui mừng lắm. Cô ta biết Bào An Thủy đã cắn câu. Lâm Nhược Nam lập tức nói vị trí của mình.
Tầm 10 phút sau, một chiếc xe BMW phiên bản giới hạn đỗ ngay trước mặt cô ta. Lâm Nhược Nam mừng rơn, vội vàng bước lên xe.
Lâm Chính quay trở về công ty. Lâm Nhược Nam không chịu phối hợp thì anh đành phải từ bỏ thôi. Có điều may mà anh cũng moi được chút tin tức có ích từ cô ta.
“Xem ra Lâm Anh Hùng chính là vũ khí giết người mạnh nhất của nhà họ Lâm rồi. Những sự việc bất thường mà nhà họ Lâm làm trong những năm qua chắc cũng vì muốn dọn đường cho Lâm Anh Hùng”.
Việc mua lại nhà máy thép, đá Huyền Anh chắc chắn cũng có liên quan tới Lâm Anh Hùng.
Cấm địa nhà họ Lâm có nhiều bảo vật như vậy, họ không thể nào cứ để đó không sử dụng, chắc chắn cũng là dùng cho người này.
Có một nguồn lực hùng hậu như vậy ủng hộ, cộng thêm với thiên phú khủng khiếp của bản thân thì chắc chắn Lâm Anh Hùng sẽ là một đối thủ vô đối. Hi vọng người này sẽ không trở thành chướng ngại vật ở đại hội.
Lâm Chính gọi Dịch Quế Lâm tới. 12h đêm, dịch Quế Lâm được Mã Hải đưa tới phòng làm việc của Dương Hoa
“Cậu Lâm, cậu tìm tôi?”, Dịch Quế Lâm cung kính nói với Lâm Chính.
“Giúp tôi điều tra một người”.
“Ai ạ?"
“Lâm Anh Hùng của nhà họ Lâm và cả mục đích mua đã Vân Huyền của bọn họ”, Lâm Chính đưa tài liệu cho Dịch Quế Lâm.
Dịch Quế Lâm mở ra xem. Khuôn mặt ông ta đanh lại.
“Làm được không?”
“Hơi khó khăn. Thiên tài cỡ này chắc chắn nhà họ Lâm sẽ bảo vệ kỹ lắm, rất khó tiếp cận được. Muốn điều tra thì không phải là chuyện dễ”, Dịch Quế Lâm nói giọng khàn khàn: “Có điều, việc mà cậu đã giao thì tôi sẽ cố hết sức để hoàn thành”.
“Tôi sẽ nói Đông Hoàng Giáo và Cổ Phái kết hợp với ông”.
“Cảm ơn cậu".
“Ông ra ngoài đi”.
“Vâng”, Dịch Quế Lâm rời đi. Lâm Chính thở dài, nhìn màn đêm. Anh ở lại công ty.
Sáng ngày hôm sau anh tới học viện Huyền Y Phái đổi thuốc, thay băng cho Tô Nhu.
Tô Nhu hồi phục rất tốt, mắt đã dần nhìn được, cũng bắt đầu không cần chống gậy nữa. Nếu cứ tiếp tục nhu vậy thì một thời gian ngắn nữa thôi cô sẽ khỏi hoàn toàn. Lâm Chính thở phào. Đương nhiên là anh vui lắm.
“Chủ tịch đang ở đâu?”, Tô Nhu đang luyện tập ở một bãi cỏ phía nam của học viện lên tiếng.
Lâm Chính giật mình: “Không phải trước mặt em sao?”
“Đừng đùa nữa Lâm Chính, em có thể hồi phục đều là nhờ và chủ tịch Lâm. Anh giúp em liên hệ để em cảm ơn người ta”, Tô Nhu liếc nhìn anh.
“Không cần đâu Tô Nhu. Chủ tịch Lâm rất bận. Anh ta về lầu rôi. Sau khi em khỏi hẳn thì cũng đừng ở đây nữa, về nhà thôi. Ở đây không àn toàn”, Lâm Chính nói.
“Không an toàn sao?”
Anh từ chối. Thế nhưng khi vừa làm vậy thì số này lại gọi tiếp.
“Ai vậy?”
“Anh không rõ. Là số lạ”.
“Vội gọi cho anh như vậy khéo có việc gấp. Anh nghe máy đi”, Tô Nhu nói.
“Được”, Lâm Chính gật đầu, ấn nút nghe.
“Chào cậu, là cậu Lâm phải không?”, một giọng nói vô cùng lịch sự vang lên.
"Anh là?”
“À, tôi là vệ sĩ của cậu Bào An Thủy. Chắc anh từng gặp. Chính là người ở nhà hàng ngày hôm qua”.
“Là anh à? Tôi biết rồi. Sao thế?”
“Là thế này, hôm qua xảy ra chuyện không vui, cậu Bào nhà chúng tôi cảm thấy rất áy náy, vì vậy đã tổ chức một buổi tiệc, muốn mời cậu Lâm tham gia để thể hiện thành ý. Hi vọng cậu Lâm không từ chối”, đầu dây bên kia mỉm cười.
“Tiệc sao?”