“Cô Lâm, cô nói cái gì? Có người trộm lễ phục Dạ Vương Tử bản giới hạn mà Dương Hoa chúng tôi vừa mua được? Đó là lễ phục của Chủ tịch Lâm, ai lại dám làm chuyện này?”, Mã Hải ở bên kia điện thoại vô cùng kinh ngạc.
“Giám đốc Mã, ông cảm thấy tôi đang lừa ông sao?”.
Lâm Nhược Nam mở loa ngoài điện thoại, nói chuyện với Mã Hải trước đám đông.
Khách khứa trong nhà hàng đều im lặng, tất cả đều dồn ánh mắt lên người Lâm Nhược Nam.
Mọi người đều nghe thấy giọng Mã Hải.
Bọn họ nín thở, không dám lên tiếng.
Bào An Thủy đốt điếu thuốc, mỉm cười.
Trịnh Cửu Xương cực kỳ căng thẳng lắng nghe.
Hà Tiểu Vũ cũng đứng ngồi không yên, sắc mặt trắng bệch, run rẩy cầm điện thoại, vội vàng gửi tin nhắn cho Tô Nhu.
“Chủ tịch Tô, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi!”.
Khoảng mười mấy giây sau.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”, Tô Nhu gửi tin nhắn lại.
Hà Tiểu Vũ vội vàng soạn tin về chuyện ở nơi này, đang định gửi đi… màn hình điện thoại đột nhiên tối lại.
“Không phải chứ? Lúc này mà hết pin? Điện thoại gì thế này!”, Hà Tiểu Vũ tức giận đập điện thoại lên bàn.
Rầm!
Tiếng động của cô ta ngay thời điểm này thu hút ánh nhìn của mọi người.
Không ít người nhíu mày.
Hà Tiểu Vũ run rẩy, vội vàng cúi đầu, không dám than phiền nữa.
“Cô Lâm, tôi không nghĩ cô đang lừa tôi, mà là cho rằng chuyện này quá hoang đường. Hôm nay Chủ tịch Lâm của chúng tôi đã mặc bộ lễ phục đó ra ngoài, sao lại bị người ta trộm đi? Chẳng lẽ còn ai có thể lột áo của Chủ tịch Lâm sao?”.
“Ái chà, ông cảm thấy tôi đang đùa sao? Được, tôi sẽ gọi video cho ông xem!”.
Lâm Nhược Nam mở camera, quay về phía Lâm Chính, lạnh lùng nói: “Thấy không? Mã Hải, tôi có lừa ông không? Ông tự nhìn đi, trên người anh ta có phải là Dạ Vương Tử bản giới hạn mà công ty Dương Hoa các ông mua không? Ông nhìn ống tay áo đó đi! Nhìn đường may đó đi! Không sai chứ?”.
“Hả? Cái đó…”, Mã Hải ở bên kia màn hình trợn tròn mắt.
“Tôi nghĩ ông cũng biết người này đúng không? Anh ta là Lâm Chính chồng của Tô Nhu! Một kẻ vô dụng ăn bám! Người này đánh cắp áo của Chủ tịch Lâm thì hoàn toàn có thể. Tôi nghe nói Dương Hoa các người vì Tô Nhu nên cũng không ngăn cản người này ra vào công ty các người, có đúng không?”, Lâm Nhược Nam khẽ cười nói.
Mã Hải há hốc miệng, sắc mặt trắng bệch, toát đầy mồ hôi, ngây ngốc nhìn màn hình.
“Mau nhìn vẻ mặt của Giám đốc Mã kìa, ông ấy bị dọa sợ rồi phải không?”.
“Xem ra ông ta tin rồi!”.
“Cũng phải, mất lễ phục không phải chuyện nhỏ! Nếu Chủ tịch Lâm truy cứu, ông ta khó mà thoát tội”.
Khách khứa bàn tán xôn xao.
Thấy Mã Hải nói không nên lời, Lâm Nhược Nam, Bào An Thủy càng tin rằng chuyện này giống như bọn họ đoán, cũng càng đắc ý.
“Giám đốc Mã, tôi đề nghị ông nên đến đây một chuyến. Chúng tôi sẽ trông coi người này giúp ông, đợi khi nào ông đến đây, tôi sẽ giao anh ta cho ông xử lý”, Bào An Thủy tiến lên, mỉm cười nói.
“Tôi… Tôi sẽ đến ngay!”.
Mã Hải rùng mình, vội hô lên một tiếng, sau đó cúp máy.
“Ha ha, thành công rồi!”.
Một cậu ấm bên cạnh Bào An Thủy cười nói.
“Cậu Bào, chúc mừng cậu, xem ra lần này cậu đã leo lên cành cây Dương Hoa thành công!”, Trịnh Cửu Xương đi đến, chắp tay nói.
“Ha ha, nhà họ Bào tôi vốn rất có thực lực, nếu có thể hợp tác, tôi cảm thấy Dương Hoa cũng sẽ chấp nhận thôi!”, Bào An Thủy cười nói, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý.
“Anh Bào, nếu vậy thì nhân lúc Mã Hải chưa đến, tôi sẽ dạy dỗ người này trước!”, Lâm Nhược Nam nheo mắt, khẽ cười nói.
“Dạy dỗ? Không không, cô Lâm, cô không thể đụng vào anh ta”.
“Vì sao?”, Lâm Nhược Nam ngạc nhiên hỏi.
“Nếu Giám đốc Mã nhìn thấy khắp người anh ta bị thương, tâm trạng không vui thì phải làm sao? Người này phải giao cho Chủ tịch Lâm xử lý”, Bào An Thủy cười nói.
“Cái gì? Anh Bào! Không phải anh đã đồng ý với tôi sẽ để tôi giải quyết người này sao?”, Lâm Nhược Nam tức giận.
“Cô Lâm, đừng sốt ruột, người này không cần cô động tay, tôi tin rằng Chủ tịch Lâm sẽ khiến anh ta sống không bằng chết! Còn cô muốn có xe, nhà, tiền, lát nữa tôi sẽ cho cô hết, thậm chí giúp cô ra ngước ngoài, bảo đảm không có ai tìm được cô! Có người trả thù giúp cô, cô cũng có thứ cô muốn có, vậy được không?”, Bào An Thủy cười nói.
Mọi người đều đợi trong phòng tiệc.
Điều khiến bọn họ không ngờ là Lâm Chính lại ung dung đứng đợi trong phòng tiệc.
Trên mặt không có chút sợ hãi hay nể sợ nào, càng không thấy hoang mang.
Điều này khiến mọi người không hiểu ra sao…
“Tên ngốc này sao không biết sợ chút nào thế nhỉ? Chẳng lẽ cậu ta không biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì sao?”.
“Ha ha, đừng vội, lát nữa xem cậu ta khóc”.
“Chúng ta chống mắt lên xem đi!”.
Khách khứa cười thầm.
Két!
Lúc này, ở bên ngoài vang lên rất nhiều tiếng thắng xe ô tô, sau đó một người phục vụ của sơn trang chạy vào.
“Cậu Bào, người bên phía Giám đốc Mã đến rồi!”.
Hiện trường phòng tiệc lập tức im bặt, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía cửa…