TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1559: CÔ ĐANG SỢ CÁI GÌ?

Lâm Nhược Nam sắp phát điên.

Cô ta cảm thấy tim mình như sắp nứt ra, đầu óc giống như núi lửa sắp phun trào, bị chấn động sâu sắc.

Gần như quên cả thở.

Tư duy đã dừng lại.

Lâm Nhược Nam không còn biết mình đang làm gì, mình đang đối diện với cái gì.

Cứ vậy qua nửa phút, cô ta mới dần dần hồi phục lại.

Nhưng sự chấn động trên mặt mãi vẫn không tiêu tan…

“Lâm Chính… Lâm Chính… Lâm Chính lại là Chủ tịch Lâm… Không thể nào… Giả thôi… Nhất định là giả…”.

Lâm Nhược Nam lẩm bẩm, giống như bị điên.

Ai cũng không thể tưởng tượng Lâm Chính bị nhà họ Lâm đuổi đi như con chó nhà có tang lại chuyển mình trở thành Chủ tịch Lâm, thiên tài tuyệt thế làm chấn động cả nước!

Cô ta còn nhớ nhà họ Lâm mở cuộc họp không chỉ một lần, yêu cầu lôi kéo Chủ tịch Lâm về phe mình!

Cô ta còn nhớ cô của mình và mấy người lớn nhà họ Lâm đã đích thân đến Giang Thành, muốn gặp Chủ tịch Lâm nhưng lại bị từ chối.

Cô ta còn nhớ bố mình và cấp cao nhà họ Lâm tranh luận gay gắt chuyện lôi kéo Chủ tịch Lâm mà không có hồi kết.

Cô ta thậm chí còn nhớ nhà họ Lâm kiêng dè Dương Hoa và Chủ tịch Lâm như thế nào.

Cô ta không ngờ Dương Hoa khiến nhà họ Lâm vô cùng đau đầu, cũng khiến nhà họ Lâm gặp nhiều rắc rối ấy lại là do đứa con bị ruồng bỏ của nhà họ Lâm lập ra. Người được bọn họ xem như bảo bối, luôn muốn lôi kéo về phía mình lại chính là người mà nhà họ Lâm tự mình đuổi đi.

Nếu người nhà họ Lâm biết được, e rằng sẽ hối hận đứt ruột đứt gan…

Lâm Nhược Nam đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Nếu vậy, mình bán đứng Lâm Chính, lợi dụng Lâm Chính gặp Chủ tịch Lâm, lấy lòng Chủ tịch Lâm… chẳng phải là làm với cùng một người hay sao?

Cô ta nhất thời bừng tỉnh.

Chẳng trách khi cô ta yêu cầu Mã Hải giúp mình giải quyết Lâm Chính, Mã Hải lại đuổi mình ra ngoài.

Chẳng trách Chủ tịch Lâm không quan tâm đến lời mình nói.

Hóa ra tất cả chỉ có một nguyên nhân.

Chủ tịch Lâm chính là Lâm Chính!

“Không… Không…”.

Sắc mặt Lâm Nhược Nam trắng như tờ giấy, toàn thân run rẩy.

Nếu Lâm Chính là Chủ tịch Lâm, vậy thì cô ta là người nhà họ Lâm sẽ có kết quả thế nào?

Dù sao mẹ Lâm Chính cũng bị người nhà họ Lâm hại chết!

Lâm Chính bị ép đến nhà họ Tô ở rể cũng do người nhà họ Lâm thêm dầu vào lửa.

Sao Lâm Chính không hận nhà họ Lâm cho được?

“Cô đang sợ cái gì?".

Lâm Chính tiến đến gần, không biểu lộ cảm xúc gì, hỏi.

“Tôi… Tôi…”.

Lâm Nhược Nam há miệng, nhưng lại không nói nên lời.

Bây giờ cô ta cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

“Cô không cần lo, tôi sẽ không giết cô đâu. Đối với tôi mà nói, cô vẫn còn có ích. Bây giờ tôi chính thức chiêu mộ cô trở thành cố vấn cá nhân của tôi. Tôi còn có một bản hợp đồng, cô có thể ký không?”.

Lâm Chính nói, sau đó phất tay.

Kỷ Văn ở phía sau lập tức tiến lên, đưa một bản hợp đồng tới.

Lâm Nhược Nam run lẩy bẩy nhận lấy hợp đồng xem qua, cả người sững sờ.

“Đây… Đây chẳng phải là khế bán thân hay sao?”, cô ta ngẩng đầu la lên.

“Vậy cô ký, hay là không ký?”, Lâm Chính hờ hững nhìn cô ta.

Lâm Nhược Nam rùng mình, nào dám phản kháng, lập tức hét lên: “Tôi ký! Tôi ký! Tôi ký ngay đây!”.

Bây giờ cô ta không ký nói không chừng sẽ phải chết! Lâm Nhược Nam đâu dám phản kháng, lập tức cầm bút ký tên mình, đồng thời ấn dấu tay.

“Dẫn cô ta đến Dương Hoa!”, Lâm Chính nói.

“Vâng!”.

Kỷ Văn gật đầu, ra hiệu với hai người đàn ông cường tráng ở phía sau. Hai người tiến lên, kéo Lâm Nhược Nam rời khỏi đó.

Không xử lý!

Không trừng phạt!

Thậm chí ngay cả trách mắng Lâm Nhược Nam cũng không!

Không ai biết Lâm Chính định làm gì, cũng không ai biết vì sao anh lại ép Lâm Nhược Nam ký vào hợp đồng đó!

Nhưng chuyện đó không còn quan trọng.

Lâm Chính đốt điếu thuốc, quay đầu nhìn về phía Bào An Thủy.

Bào An Thủy hoàn hồn, vội vàng cười gượng, khom lưng: “Hóa ra là Chủ tịch Lâm, đúng là người một nhà mà không nhận ra nhau, hiểu lầm rồi!”.

“Hiểu lầm?”, Lâm Chính thở ra một vòng khói.

“Chủ tịch Lâm, thực ra nhà họ Bào và Dương Hoa cũng có hợp tác. Tôi cũng luôn muốn chiêm ngưỡng dung nhan của Chủ tịch Lâm đây, hôm nay có thể gặp được anh đúng là phúc ba đời. Chủ tịch Lâm, xin mời, hãy để An Thủy tiếp đãi anh thật tốt”, Bào An Thủy nở nụ cười, vội vàng nói.

Nhưng anh ta vừa dứt lời, Từ Thiên ở phía sau đột nhiên bước tới một bước, ấn anh ta xuống đất.

“Các người muốn làm gì?”.

Bào An Thủy điên cuồng giãy giụa.

Người nhà họ Bào ở hai bên cũng gào lên, lập tức bao vây lại.

“Sao? Muốn chết cả à?”.

Từ Thiên rút một cây súng ra, chĩa vào đầu Bào An Thủy.

Trong nháy mắt, người nhà họ Bào không dám động đậy, ai nấy đầy căng thẳng nhìn Từ Thiên và Lâm Chính.

“Chủ tịch Lâm, anh định làm gì?”.

Bào An Thủy nóng ruột, vội vàng kêu lên: “Anh muốn giết tôi sao? Chủ tịch Lâm, anh không thể làm như vậy!”.

“Vậy tôi cắt lìa hai tay hai chân anh có được không?”.

Lâm Chính nhìn Bào An Thủy, bình tĩnh nói.

Bào An Thủy run sợ, trên mặt đầy vẻ khó tin.

“Chủ tịch Lâm, tôi đã nói rồi, lúc nãy đều là hiểu lầm, anh… anh cần gì phải như vậy?”.

“Hiểu lầm? Vì sao tôi không cảm thấy như vậy?”, Lâm Chính lạnh nhạt nói: “Ra tay, chém đứt tay chân của anh ta!”.

“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.

Người bên cạnh gật đầu, chuẩn bị ra tay.

“Không! Đừng! Chủ tịch Lâm, anh dừng tay!”.

Bào An Thủy hét lên thảm thiết: “Nếu anh dám động vào tôi, tôi bảo đảm nhà họ Bào sẽ dốc hết sức trả thù cho tôi!”.

“Nhà họ Bào muốn tìm tôi trả thù? Tôi hoan nghênh bất cứ lúc nào!”, Lâm Chính nói, không hề quan tâm.

“Chủ tịch Lâm, trừ chuyện này ra, anh không sợ sức mạnh đằng sau nhà họ Bào sao?”, Bào An Thủy thấy không lấy nhà họ Bào ra uy hiếp được, trong lúc bất đắc dĩ, anh ta chỉ đành lấy sức mạnh đằng sau nhà họ Bào ra.

“Sức mạnh đằng sau nhà họ Bào?”.

Lâm Chính tiến sát lại, hỏi: “Là sức mạnh gì?”.

“Chủ tịch Lâm, Dương Hoa của anh cũng được xem là năng lực cao siêu, sao có thể không biết người đứng sau nhà họ Bào chúng tôi là ai? Nếu anh động vào tôi, anh không sợ đắc tội với sức mạnh đằng sau chúng tôi sao?”, Bào An Thủy run rẩy lên tiếng.

“Tôi không nghĩ sức mạnh đằng sau anh sẽ đấu với Dương Hoa chúng tôi vì anh! Tôi tin rằng người đó cũng biết kết cục của thôn Dược Vương, không phải bọn họ sẽ phải cân nhắc lại hay sao?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

Bào An Thủy kinh hãi, không lên tiếng.

Phải, anh ta chỉ là một nhân vật nhỏ, người ta thật sự sẽ vì một con cờ như anh ta mà đấu với Chủ tịch Lâm sao?

E là được không bù nổi mất!

“Chủ tịch Lâm, chẳng lẽ… chuyện này thật sự không còn cách nào để xoay chuyển?”, Bào An Thủy run rẩy hỏi.

“Đương nhiên là có”.

Lâm Chính ngồi xổm xuống trước mặt anh ta, bình tĩnh nói: “Chỉ cần anh nói cho tôi biết, bên đó phái anh đến Giang Thành rốt cuộc là vì cái gì, như vậy tôi có thể tha cho anh một mạng!”.

Anh vừa dứt lời, Bào An Thủy lập tức biến sắc.

Đọc truyện chữ Full