“Hỏng rồi! Hỏng rồi! Hỏng hết rồi!”, Lâm Hằng Chí run cầm cập, hàm răng va vào nhau.
“Anh Hằng Chí, anh đang nói gì vậy?”, người ở bên cạnh run rẩy hỏi.
“Thua rồi! Phong Thanh Vũ đã thua rồi!”.
“Hả?”.
“Sao… sao có thể chứ?”.
“Anh Hằng Chí, thần y Lâm kia đã sức cùng lực kiệt rồi, tôi thấy hình như anh ta còn chẳng đủ sức để đánh trả nữa, bây giờ sợ là tôi xông đến đánh nhau với anh ta thì anh ta cũng không đánh lại được ấy! Sao anh ta có thể đấu lại được Đạo Hoàng chứ?”.
“Có khi Đạo Hoàng động đậy ngón tay đã có thể vặt được đầu của thần y Lâm ấy chứ!”.
“Không thua được đâu!”.
Người nhà họ Lâm kêu lên.
“Không! Phong Thanh Vũ thua rồi! Các cậu hãy nhìn kĩ đằng trước bọn họ đi”, Lâm Hằng Chí run rẩy đáp.
Mọi người vội mở to hai mắt.
Một lát sau, bọn họ mới nhìn rõ những cây châm bạc mảnh như sợi tóc đang lơ lửng trước mắt.
“Cái gì?”.
Ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
Lúc này, cả tầng thượng đã biến thành một cái lồng được dệt từ châm bạc.
Vô hình trung, Phong Thanh Vũ đã rơi vào trong rọ, như miếng thịt trên thớt, mặc cho Lâm Chính băm chém.
“Sao lại như vậy được?”.
Phong Thanh Vũ cũng đanh mặt lại, nhìn xung quanh, trầm giọng nói: “Thảo nào vừa nãy quyền cước của cậu nhìn có vẻ hung mãnh, chiêu nào chiêu nấy chí mạng, nhưng thực ra cậu đang bố trí những châm bạc này, đúng không?
“Phải”.
Lâm Chính gật đầu: “Về tốc độ thì tôi tuyệt đối không thể địch lại ông. Nếu đã không thể thắng ông về mặt này mà cứ tiếp tục thì chỉ có kết cục thảm hại mà thôi. Thế nên tôi chỉ đành xuống tay ở mặt khác. Tôi nghĩ cách hiệu quả nhất để khắc chế tốc độ chính là phong tỏa nơi ông có thể trốn được. Vì vậy tôi đã nhân cơ hội khép kín hoàn toàn nơi này, tuy tốc độ của ông nhanh, nhưng nếu không cho ông không gian di chuyển thì nhanh hơn nữa cũng có ích gì chứ?”.
Dứt lời, Lâm Chính khẽ động đậy ngón tay.
Vù vù vù…
Tất cả châm bạc đều rung lên, đồng thời chậm rãi di chuyển về phía hai người, dần bó hẹp không gian hai người có thể hoạt động.
Khi những chiếc châm bạc kia rung lên phát ra âm thanh trong trẻo, như tiếng chuông của ác ma, vang vọng đến tai Phong Thanh Vũ.
Phong Thanh Vũ biến sắc, không khỏi lùi lại.
Nhưng đằng sau là vô số châm bạc đang tiến lại gần, ông ta có thể lùi đi đâu đây?
“Tôi đã sơ suất rồi”.
Phong Thanh Vũ hít sâu một hơi.
“Chẳng có gì để nói cả, Phong tiền bối, hôm nay ông muốn giết tôi, tôi giết ông chắc ông sẽ không hận tôi đấy chứ?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Có gì để hận chứ? Lẽ nào tôi giết cậu, cậu còn phải cảm tạ tôi sao? Nếu vậy thì tôi lại khinh thường cậu! Nhưng cậu cũng đừng đắc ý! Nếu vì chút thủ đoạn này mà Phong Thanh Vũ tôi phải bỏ mạng ở đây thì không khỏi hữu danh vô thực quá”, Phong Thanh Vũ lạnh lùng hừ mũi.
“Ồ, chẳng lẽ ông còn diệu kế nào sao?”, Lâm Chính nói.
Phong Thanh Vũ không nói gì, chộp lấy chiếc bàn làm việc bên cạnh, ném mạnh về phía châm bạc ở bên kia.
Rắc!
Chiếc bàn làm việc lập tức trở thành cái tổ ong, châm bạc sắc bén xuyên qua nó như xuyên qua miếng đậu phụ. Khi chiếc bàn rơi xuống đất, nó đã tan tành.
Còn sắc bén hơn dao gấp hàng trăm lần.
Người nhà họ Lâm ở bên ngoài nhìn mà da đầu tê dại, hàm răng va vào nhau lập cập.
Nếu xuyên qua người thì sẽ thế nào đây?
“Thế nào? Uy lực của những chiếc châm bạc này không tệ đấy chứ? Ông có muốn thử không?”, Lâm Chính bình tĩnh nói, tiếp tục điều khiển những chiếc châm bạc xung quanh tiến lại gần hơn.
Vẻ mặt Phong Thanh Vũ đanh lại, ánh mắt lạnh lẽo, hít sâu một hơi nói: “Tuy kế hoạch của cậu rất kín kẽ, nhưng hình như đã sơ hở ở một chỗ”.
“Chỗ nào?”.
Lâm Chính bình thản hỏi.
“Đó chính là… chỗ này!”.
Phong Thanh Vũ bỗng mở to mắt, rồi lao về phía Lâm Chính.
“Đấu sức sao?”.
Lâm Chính không hề sợ hãi, quát khẽ một tiếng, rồi tung một quyền về phía Phong Thanh Vũ.
Tuy lúc này thể lực của Lâm Chính đã cạn kiệt, nhưng về sức mạnh thì anh vẫn chiếm ưu thế.
Cố so bì về sức mạnh thì Phong Thanh Vũ tuyệt đối không phải là đối thủ.
Nhưng trong khoảnh khắc nắm đấm đánh tới, Phong Thanh Vũ vẫn không lựa chọn đón đỡ, mà vội vàng tránh né, vòng ra sau lưng Lâm Chính, hai tay ôm chặt lấy anh, sau đó liều mạng ném anh về phía bức tường bằng châm bạc kia.
Phong Thanh Vũ định dùng Lâm Chính làm lá chắn để phá bức tường châm đáng sợ kia.
Nhưng ông ta đã nghĩ nhiều rồi.
Tuy Lâm Chính không còn nhiều sức, nhưng Phong Thanh Vũ cũng không thể lay chuyển anh được. Ông ta dùng hết sức bình sinh cũng chỉ đẩy được Lâm Chính một chút, hoàn toàn không đủ khiến anh chạm vào tường châm.
Nhưng Lâm Chính không chút khách sáo, anh quát khẽ một tiếng, đẩy nhanh tốc độ thu hẹp tường châm, định đâm xuyên qua Phong Thanh Vũ.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Ầm!
Phong Thanh Vũ bỗng nhiên giẫm vỡ mặt sàn, rồi thụt xuống tầng dưới.
“Hử?”.
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, lập tức huy động châm bạc đánh tới.
Phập phập phập…
Mấy chục cây châm bạc kịp thời đâm xuyên qua hai cánh tay Phong Thanh Vũ.
Nhưng số châm bạc còn lại vẫn không thể theo kịp tốc độ của ông ta.
Hai cánh tay Phong Thanh Vũ rỉ máu, thoát khỏi bức tường châm.
Nhưng Lâm Chính cũng dừng lại.
Chỉ thấy Phong Thanh Vũ đanh mắt nhìn Lâm Chính thông qua cái lỗ dưới sàn.
“Tiền bối quả nhiên có tâm kế! Tuy tôi dùng châm bạc bao vây ông chặt chẽ kín kẽ, nhưng mặt đất dưới chân tôi thì không thể trải châm bạc thành tường châm, trừ khi tôi bỏ cả chỗ đứng của mình. Vừa rồi ông hung mãnh như vậy, dáng vẻ định lấy tôi làm lá chắn xông ra khỏi tường châm, nhưng thực ra là định thông qua chỗ đứng của tôi để phá mặt sàn, trốn khỏi lồng châm bạc… Khâm phục! Khâm phục!”, Lâm Chính cười nhạt nói.
“Nhưng dù vậy tôi vẫn bị châm bạc của cậu đâm bị thương… Thần y Lâm! Lần này là tôi may mắn thôi! Thực lực của cậu mới khiến người ta kinh hãi!”.
Phong Thanh Vũ trầm giọng nói.
“Chúng ta có thể tiếp tục”, Lâm Chính nói.
“Thôi khỏi, tôi đã trúng châm, hoặc là trúng độc, sao có thể đánh tiếp chứ?”.
“Ông yên tâm, số châm bạc này không có độc”, Lâm Chính bình tĩnh đáp: “Nếu tôi muốn dùng độc với ông thì ông đã trúng độc từ lâu rồi”.
Phong Thanh Vũ nghe thấy thế thì biến sắc.