Bàn về tốc độ, Phong Thanh Vũ đứng thứ hai thì không ai đứng thứ nhất.
Dù Lâm Chính có tiên thiên cương khu cũng không dám so tốc độ với Phong Thanh Vũ.
Thế nhưng, những người này lại bao vây Phong Thanh Vũ trong nháy mắt, thậm chí ngay cả Phong Thanh Vũ cũng không phát hiện ra.
Không thể phủ nhận Phong Thanh Vũ đã sơ suất, nhưng lúc này cuối cùng Lâm Chính cũng ý thức được thực lực của những người này mạnh hơn tưởng tượng của mình nhiều.
Xem ra Hồng Nhan Cốc có chuẩn bị mà tới.
“Thú vị rồi đấy!”.
Phong Thanh Vũ nghiêm túc hơn, lạnh lùng nói: “Xem ra tôi phải dùng thực lực chân chính rồi!”.
“Đạo Hoàng, chúng tôi niệm tình ông cũng là lão tiền bối nên mới cho ông mặt mũi, nếu không, ông thật sự nghĩ rằng chúng tôi không đối phó được ông sao? Bây giờ tôi cho ông cơ hội cuối cùng, mau rời khỏi đây cho tôi, đừng nhúng tay vào chuyện của Hồng Nhan Cốc chúng tôi. Nếu không, hôm nay nơi này sẽ là đất chôn thân của ông!”, “người đàn ông” thản nhiên nói, hai mắt cũng dần trở nên đỏ máu.
Mắt của nó ngập tràn máu.
Đó là dáng vẻ khi máu trong cơ thể sôi trào!
Lâm Chính ý thức được điều không ổn, quát khẽ: “Phong tiền bối, mau lùi về. Vết thương trên hai tay ông còn chưa lành, không thể địch lại nó đâu!”.
“Nực cười! Đồ đệ! Con thật sự cho rằng sư phụ con chỉ có hư danh thôi sao?”.
Phong Thanh Vũ mặc kệ tất cả, quát khẽ một tiếng, cơ thể lại biến mất lần nữa.
Phụt! Phụt! Phụt!
Ba tiếng động liên tiếp vang lên.
Ba bóng người bao vây ông ta đầu lìa khỏi cổ, máu bắn tung tóe, ngã xuống đất tử vong.
Đầu bọn họ đều đã bị Phong Thanh Vũ vặt xuống.
Cùng lúc đó, những người khác cũng di chuyển.
Bọn họ giống như được cài đặt hệ thống theo đuôi tự động, tất cả bao vây lấy Phong Thanh Vũ, chạy về phía Phong Thanh Vũ như phát điên.
Mặc dù Phong Thanh Vũ vượt xa đám người này về tốc độ, nhưng không chống đỡ được người đông.
Hơn nữa… tốc độ của đám người này cũng không chậm.
“A!”.
Một người hét lên, bổ nhào về phía Phong Thanh Vũ như dã thú.
“Nhất Diệp Bình Xuyên!”.
Phong Thanh Vũ quát, ngón tay chuyển động, đánh ra một luồng khí tức giống như chiếc lá từ đầu ngón tay, cắt qua cổ người đó.
Hai mắt người đó tối lại, lập tức không còn hơi thở.
Nhưng người bên cạnh đã tới gần, một tay định khoét tim của Phong Thanh Vũ.
“Chậm quá! Chậm quá! Đám chó mèo các người ở trước mặt tôi giống như ốc sên vậy!”.
Phong Thanh Vũ cười lớn, trở tay đánh tới một trảo. Mặc dù ông ta ra tay sau, nhưng lại nhanh hơn người kia không biết bao nhiêu lần.
Phụt!
Người đó bị ông ta khoét tim ra.
Đúng lúc này, hai bên trái phải lại có người giết tới.
Phong Thanh Vũ nhẹ nhàng chống đỡ một cách điêu luyện, dù đối phương có rất nhiều người nhưng lại không chạm được vào người ông ta chút nào…
Đúng lúc đó...
Soạt!
Vai phải của Phong Thanh Vũ đột nhiên truyền đến cơn đau xé ruột xé gan.
“A!”.
Ông ta hét lên đau đớn, vội vàng nhìn sang phía bên phải, bấy giờ mới phát hiện người vừa bị ông ta khoét tim vẫn chưa chết, ngược lại nhào tới cắn, xé mất một miếng thịt trên vai phải ông ta.
Đồng thời người bị lưỡi đao khí cắt cổ họng cũng chưa chết ngay, mà thừa thế xông tới gần, cũng há miệng cắn xé Phong Thanh Vũ.
“A… Khốn nạn! Khốn nạn!”.
Phong Thanh Vũ nổi giận, điên cuồng giãy giụa, hất văng mấy người đó đi.
Hai người này bị ông ta hất ngã xuống đất, lần này đã hoàn toàn không còn động tĩnh, chết hẳn.
Trong lúc đó, “người đàn ông” và đám còn lại đã tiến đến gần.
Những bàn tay còn cứng chắc và sắc bén hơn cả đao kiếm sắt thép chụp về phía Phong Thanh Vũ.
Phong Thanh Vũ kinh hãi, muốn tránh nhưng lại phát hiện mình không còn chỗ nào để tránh.
Trước sau trái phải toàn là người!
Ông ta đã là chim trong lồng!
Mọi thứ đều là do đám người kia tính kế từ trước!
“Tiền bối, tôi đến cứu ông!”.
Lâm Chính không nhẫn nại được nữa, nhón mũi chân, lập tức xông tới trước, muốn giải vây.
Đúng lúc đó.
Soạt!
Một luồng sáng xanh đột nhiên bùng lên từ trên người Phong Thanh Vũ, sau đó là một cơn lốc xoáy lan ra.
Đám đệ tử Hồng Nhan Cốc lao đến gần ông ta đều bị cuốn vào trong lốc xoáy, cơ thể bị xoáy nát vụn, chết thảm tại chỗ…
Lâm Chính dừng bước, không tin được.
Đó là chiêu thức của Phong Thanh Vũ.
Tất cả đệ tử Hồng Nhan Cốc ở xung quanh đều bị ông ta giết chết.
Tuy nhiên, lúc này ông ta cũng đầm đìa máu, nửa quỳ dưới đất, không ngừng thở dốc.
“Cứu ta? Ha, đồ đệ ngoan! Con xem thường sư phụ con sao? Sư phụ con tốt xấu gì cũng là Đạo Hoàng! Nếu ngay cả vài con chó con mèo của Hồng Nhan Cốc cũng giải quyết không xong thì sao xứng làm sư phụ con?”, Phong Thanh Vũ vừa thở vừa nói.
Lâm Chính cạn lời, vội vàng tiến tới châm mấy kim cho Phong Thanh Vũ, cầm máu cho ông ấy.
Đợi sau khi uống đan dược của Lâm Chính vào, sắc mặt của Phong Thanh Vũ khôi phục lại không ít.
“Đúng là thần y! Thuốc trong tay con còn tốt hơn thuốc trong tay những người phiêu bạt giang hồ như bọn ta không biết bao nhiêu lần!”, Phong Thanh Vũ cảm khái.
“Nếu tiền bối không chê, tôi có thể tặng cho ông một ít”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Ha ha ha, thứ mà đồ đệ hiếu kính ta, sao ta lại chê được chứ?”, Phong Thanh Vũ cười lớn.
Lâm Chính lười giải thích với ông ta.
Anh đi đến trước thi thể của các đệ tử Hồng Nhan Cốc, ngồi xổm xuống kiểm tra.
Chuyện khiến anh kinh ngạc là “người đàn ông” lúc trước vẫn chưa chết!
Hắn chỉ còn lại nửa thân thể, hai tay đều bị chặt đứt, trên mặt có vài vết thương đáng sợ, trên người toàn là máu.
Hắn há miệng không ngừng thở dốc, mắt cũng mở lớn.
“Không thể nào, nếu là người bình thường bị thương như vậy thì đã chết từ lâu rồi! Vì sao người này… vẫn còn thở được?”, Phong Thanh Vũ đi đến, la lên thất thanh.
“Lúc nãy tiền bối so chiêu với bọn họ, có hai người rõ ràng đã bị tiền bối giết chết, nhưng bọn họ lại có thể tiếp tục chiến đấu, sau khi làm tiền bối bị thương rồi mới ngã xuống mà chết. Tôi nghĩ, có lẽ đây là thủ đoạn nào đó của Hồng Nhan Cốc!”, Lâm Chính hạ giọng nói.
Phụt!
Lúc này, “người đàn ông” đột nhiên nôn ra ngụm máu, sau đó cười lớn một cách dữ tợn: “Ha ha ha ha, các người tiêu đời rồi, ha ha ha…”.
Sau đó, mắt hắn đột nhiên trợn lên, tiếng cười im bặt, đã chết hoàn toàn.
“Thứ khốn kiếp, trước khi chết còn ngông cuồng như vậy? Tôi sẽ khiến các người chết không toàn thây!”, Phong Thanh Vũ nổi giận, giơ chân định đạp nát đầu “người đàn ông”.
Nhưng Lâm Chính lại hô lên: “Tiền bối dừng tay!”.
Phong Thanh Vũ khựng lại, nghiêm túc hỏi: “Sao?”.
Lâm Chính lần mò nơi cổ của “người đàn ông” một hồi, dường như thấy gì đó, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Đây là… xác sống!”.
“Cái gì?”.
Phong Thanh Vũ sửng sốt.