TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 1576: CHẶN ĐƯỜNG

Trên một con đường núi khúc khuỷu, Lâm Ngạo, Lâm Thích đang bước đi. Phía sau hai người là một đội quân của nhà họ Lâm. Bọn họ đang khiêng một chiếc kiệu. Chiếc kiệu trông vô cùng hào hoa. Nó được dát vàng và pha lê, các thanh khiêng hình rồng toát lên vẻ bề thế.

Đây là nơi không người, cách Yên Kinh rất xa.

Toàn bộ nơi đây đều không bắt được tín hiệu, hơn nữa tất cả mọi người đều không được mang theo các thiết bị điện tử, kể cả điện thoại.

Làm vậy là để che giấu vị trí của Lâm Anh Hùng, giúp người này có thể tu luyện một cách an toàn để trở nên mạnh hơn.

Con át chủ bài của nhà họ Lâm chính là người này. Nếu để người khác phát hiện ra thì chắc chắn sẽ tìm cách giết anh ta để trừ hậu họa. Ai lại muốn một kẻ mạnh như thế giết những người khác khi tham gia đại hội chứ. Thế nhưng vì quy tắc của đại hội là miễn thắng là được, có giết cũng không sao nên họ đành phải tìm cách ra tay trước khi đại hội diễn ra.

Đây có lẽ là việc chính của rất nhiều gia tộc. Họ tự cất giấu đi thiên tài của mình và tiến hành ám sát hạt giống của các gia tộc khác.

“Chúng ta đi đâu vậy?”, Lâm Diệp mặc áo bào đỏ bèn hỏi.

“Tới ngọc tuyền trong vùng núi hoang này”, Lâm Thích nói.

“Ngọc tuyền? Ở đây mà cũng có ngọc tuyền à?", Lâm Diệp cảm thấy kinh ngạc.

“Đúng vậy, tuần trước mới phát hiện ra. Là ngọc tuyền tự nhiên, không hề bị ô nhiễm. Nếu có thể tu luyện ở đây thì chắc chắn là sẽ có hiệu quả hơn nữa.

“Tốt quá”, Lâm Diệp cảm thán và cũng tỏ ra ngưỡng mộ.

Toàn bộ nguồn lực của gia tộc đều đổ lên Lâm Anh Hùng, vậy thì không ngững mộ sao được? Đáng tiếc bản thân Lâm Diệp lại không có thiên phú bằng đối phương nên không nhận được sự đãi ngộ như thế...

“Lâm Ngạo, lát nữa sắp xếp xong thì ông lập tức cử những người còn lại đóng chốt tại các tuyến đường quan trong quanh núi để canh gác. Cứ thấy có khuôn mặt nào lạ thì giết ngay, biết chưa?”, Lâm Thích nói.

Thế nhưng không biết Lâm Ngạo đang nghĩ điều gì mà không hề lên tiếng.

“Lâm Ngạo, Lâm Ngạo”, Lâm Thích gọi tới mấy lần ông ta mới hoàn hồn.

“Hả! Sao thế?”

“Sao à? Ông đang làm gì vậy? Tôi đang nói chuyện với ông đấy, ông có nghe thấy không?”, Lâm Thích tức giận.

“Xin lỗi, vừa rồi tôi bị phân tâm”, Lâm Ngạo vội xin lỗi.

Lâm Thích định phát tiết nhưng nghĩ tới việc mọi người cùng đang làm nhiệm vụ nên chỉ trách móc Lâm Ngạo vài câu rồi giao việc cho ông ta.

Đúng lúc này, Lâm Diệp đi trước bèn khựng bước. Lâm Thích ở phía sau không để ý, cứ thế đập cả người vào Lâm Diệp.

“Chuyện gì thế?”, Lâm Thích tức giận.

Thế nhưng Lâm Diệp không trả lời anh ta. Lâm Thích đang định gào lên thì bỗng sững sờ khi nhìn về phía trước.

Cả đoàn người dừng lại. Tất cả đều nhìn chăm chăm về phía trước theo bọn họ.

Tại con đường quanh co trước mặt, có một bóng hình đang đứng sừng sững ở đó. Người này đeo mặt nạ, mặc áo vest, đứng thẳng người.

“Có chuyện rồi”.

“Chú ý!”, nhà họ Lâm kêu lên, tất cả dàn thành hàng dài trước chiếc kiệu.

“Là cậu ta sao?”, Lâm Diệp bàng hoàng.

“Ai cơ?”, Lâm Thích vội vàng hỏi.

“Người xông vào vùng cấm địa nhà họ Lâm. Tôi nhận ra”, Lâm Diệp hét lên.

“Cái gì?”, Lâm Thích tái mặt.

Thế nhưng Lâm Ngạo thì biết rõ. Người này chính là Lâm Chính.

Tại sao Lâm Chính lại xuất hiện ở đây? Cậu ta còn định làm gì?

Lâm Ngạo há miệng, không biết nói gì.

“Chúng ta không thù không oán, cậu làm vậy có ý gì?”, Lâm Diệp đanh mắt nhìn Lâm Chính.

“Muốn gì à, muốn dạy cho nhà họ Lâm một bài học”.

Lâm Chính đưa tay lên: “Tôi đã nói với nhà họ Lâm rồi, có lẽ là do tôi nhân từ quá nên để các người thừa dịp trèo lên đầu lên cổ. Đã vậy thì để tôi chủ động”.

“Dạy một bài học sao?”

Lâm Diệp chau mày: “Các hạ rốt cuộc là ai? Nhà họ Lâm chúng tôi đã đắc tội gì với cậu vậy? Cậu muốn thế nào?”

Thế nhưng Lâm Chính không nói gì, chỉ bước về phía đám người Lâm Diệp.

“Khốn nạn”.

Lâm Thích tức giận: “Cậu tưởng rằng lần này cũng giống như lần cậu xông vào cấm địa nhà họ Lâm sao? Dám láo à? Hôm nay chúng tôi sẽ khiến cậu một đi không trở lại luôn”.

Nói xong, anh ta phất tay “Bắt sống cậu ta cho tôi”.

Vụt...vụt...Người nhà họ Lâm phía sau anh ta lao lên. Đám người này điên cuồng tấn công Lâm Chính. Có lẽ tất cả họ đều nằm trong đội quân tinh nhuệ của nhà họ Lâm.

Thế nhưng đúng lúc này...

Vụt! Người đeo mặt nạ trước mặt đột nhiên biến mất.

“Cái gì?”, Lâm Diệp, Lâm Thích kinh ngạc. Đợi đến khi bọn họ kịp phản ứng lại thì đối phương đã đứng ngay trước mặt họ.

“Không hay rồi”.

“Cẩn thận! Tránh ra!”

Không kịp nữa rồi! Rầm rầm! Cả hai đều bị đấm thẳng vào ngực, bay bật ra phía sau, nôn ra máu.

Tốc độ này thật quá khủng khiếp. Lâm Ngạo đứng bên cạnh phải sững sờ. Lâm Chính liếc nhìn ông ta. Anh không nói gì, chỉ sải bước đi về phía chiếc kiệu.

Mục đích của anh là Lâm Anh Hùng.

Đọc truyện chữ Full