Khi cô gái quay lại, đúng lúc Lâm Nhược Nam uống hết cốc cà phê.
"Sao rồi?", Lâm Nhược Nam lười biếng hỏi.
"Không vấn đề gì, bên cốc đã đồng ý, cô có thể đưa vệ sĩ của cô vào Hồng Nhan Cốc".
"Thật sao? Tốt quá!", Lâm Nhược Nam tỏ vẻ vui mừng.
"Nếu đã nói chuyện xong thì đừng làm chậm trễ nữa, Lâm sư muội, chúng ta khởi hành ngay thôi", cô gái nói.
"Bây giờ sao?", Lâm Nhược Nam sửng sốt.
"Sao nào? Chẳng lẽ cô còn muốn trở về Yên Kinh gặp người nhà cô sao?", cô gái hỏi ngược lại.
"Ừm... tôi không có ý này... Thôi được rồi, chúng ta khởi hành luôn đi", Lâm Nhược Nam gật đầu.
Cả đám người xuất phát từ thành phố Bắc Xương, đến thẳng Hồng Nhan Cốc.
Hồng Nhan Cốc nằm ở phía Tây Nam Hoa Quốc, giáp với tỉnh Quế Vân.
Nơi này có rất nhiều dân tộc thiểu số, địa hình phức tạp, nhiều dãy núi trùng điệp, còn có mấy khu vực không có người ở.
Sau khi ngồi máy bay đến tỉnh Quế Vân, sẽ có xe riêng của Hồng Nhan Cốc đến đón.
Trên một chiếc xe con Bentley màu đỏ.
Lâm Nhược Nam thấp thỏm bất an nhìn ra ngoài cửa sổ, bàn tay mất tự chủ xoắn lấy góc áo, vô cùng căng thẳng.
Vệ sĩ của cô ta cũng chính là Lâm Chính, thì ngồi bất động bên cạnh như một pho tượng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
Cô gái trước đó ngồi ở ghế lái phụ.
Cô ta lấy một hộp thuốc lá ra, đưa một điếu cho Lâm Nhược Nam.
Lâm Nhược Nam chần chừ một lát, nhưng không cầm.
Cô gái kia tự châm thuốc.
"Lâm sư muội, hình như cô rất căng thẳng?".
"Có... có một chút..."
"Không cần căng thẳng quá đâu, các sư tỷ sư muội trong cốc đều rất tốt, các giảng sư cũng rất hiền hòa, tôi đảm bảo sau khi vào cốc cô sẽ thích nơi này".
"Vậy sao... Ha ha, thế thì tôi cũng mong chờ lắm", Lâm Nhược Nam gượng cười, cố gắng khiến bản thân thật tự nhiên, nhưng rất khó.
Dù sao cứ nghĩ đến việc có khả năng những người này là hung thủ giết hại sư phụ mình, là cô ta lại không thể kiềm chế bản thân.
"Đúng rồi Lâm sư muội, người này là ai thế? Tại sao cô nhất quyết đòi dẫn anh ta đi cùng?", đúng lúc này, cô gái lại lên tiếng, hỏi đúng vấn đề quan trọng.
Lâm Nhược Nam hơi sửng sốt, cười đáp: "Anh ta hả? Anh ta là vệ sĩ tôi mời về thôi. Lần này tôi có thể an toàn trốn khỏi nhà họ Lâm là nhờ anh ta đấy. Anh ta nhiều lần giúp tôi hóa nguy thành an, nên tôi rất tin tưởng anh ta. Có anh ta ở đây thì tôi không sợ gì hết, chỗ nào cũng dám đến".
"Hóa ra là vậy, anh ta là người của công ty bảo vệ à?".
"Đúng vậy, thuộc công ty bảo vệ Tinh Huy! Là binh vương mạnh nhất ở công ty này! Biệt danh Kỳ Lân! Tôi thuê anh ta mất không ít tiền đâu".
"Kỳ Lân?".
Cô gái quan sát kĩ Lâm Chính.
"Chào cô", Lâm Chính tháo kính ra, chìa tay với cô gái.
Khoảnh khắc anh bỏ kính ra, cô gái liền ngây người.
Cô ta trợn trừng hai mắt, nhìn Lâm Chính với vẻ mặt khó tin và si mê.
Đương nhiên lúc này Lâm Chính không sử dụng khuôn mặt trước đó, anh đã lợi dụng châm bạc để thay đổi diện mạo.
Nhưng dáng vẻ lúc này của anh đẹp trai hơn, tà mị hơn, kinh động lòng người hơn.
Nếu anh là con gái thì e là mức độ đẹp trai hiện giờ của anh phải gần đến cấp độ hồng nhan họa thủy.
Đây là Lâm Chính cố ý.
Dù sao Hồng Nhan Cốc cũng toàn con gái, có nhan sắc thì làm việc cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
"Sư tỷ, sư tỷ!".
Lâm Nhược Nam gọi mấy tiếng, cô gái vẫn chưa hoàn hồn.
Đúng lúc này, két...
Chiếc xe đang đi bỗng phanh gấp, mới khiến cô gái tỉnh táo lại.
"Có chuyện gì vậy?".
Cô gái tức giận quát nữ tài xế ở ghế lái.
"Em xin lỗi, sư tỷ, em có chút thất thần, em xin lỗi...", nữ tài xế vội xin lỗi, khóe mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía khuôn mặt Lâm Chính trong gương chiếu hậu.
Hiển nhiên cô ta thất thần cũng là có nguyên nhân.
Cô gái trừng mắt nhìn cô ta, sau đó hít sâu hai hơi, bắt tay với Lâm Chính, cố ra vẻ bình tĩnh nói: "Thảo nào Lâm sư muội yêu cầu đưa anh vào cốc cùng, bây giờ xem ra, anh quả nhiên không đơn giản".
"Cô quá khen rồi".
"Nghe đây, nếu anh vào cốc thì phải đeo kính cho tôi, không được tháo ra, rõ chưa?", cô gái lạnh lùng nói.
Cô ta không muốn các đồng môn của Hồng Nhan Cốc bị tên yêu nghiệt này làm cho điên đảo.
"Cô yên tâm".
"Sư tỷ, đến rồi".
Đúng lúc này, tốc độ chiếc xe chậm hẳn lại, nữ tài xế ngoảnh sang nói.
Trong lòng Lâm Chính và Lâm Nhược Nam thầm kinh ngạc, nhìn về phía trước, mới phát hiện xe dừng trước một vùng đồng bằng...
"Nơi này chính là Hồng Nhan Cốc sao? Sao không nhìn thấy hẻm núi đâu?", Lâm Nhược Nam tò mò hỏi.
"Đây đã là địa giới của Hồng Nhan Cốc, bắt đầu từ đây, bất cứ người nào đặt chân vào địa giới của Hồng Nhan Cốc, dù chỉ là một con kiến hay một con ruồi, thì cũng bị người của Hồng Nhan Cốc giám sát".
Cô gái nói rồi xuống xe, lấy một lệnh bài trong túi áo ra, đưa lên đỉnh đầu lắc qua lắc lại.
Lát sau, một giọng nữ bình thản vang lên.
"Thông qua!".
"Cảm ơn các sư tỷ".
Cô gái cách không ôm quyền, rồi lại chui vào trong xe.
Chiếc xe khởi động.
Lái thêm nửa tiếng nữa, cuối cùng xe dừng ở trước một cửa cốc ở tận cùng của đồng bằng.
Đã đến Hồng Nhan Cốc!