“A?”.
Đám người Hồng Tụ hét lên đáng sợ, ai nấy ngã xụi lơ trên đất, đã bị dọa sợ đến mức không còn sức lực để chạy trốn.
Ngưng Hương cũng tuyệt vọng.
Kỳ Lân là hi vọng cuối cùng của bọn họ, nếu nói ngay cả anh cũng không đối phó được người này, vậy bọn họ còn có thể làm gì?
“Qua đây hết đi, tôi sẽ cho các người toàn thây!”.
Người rừng bình tĩnh nói, tay đã đưa lên.
Trên bàn tay đầy bùn đó toàn là máu, móng tay thon dài còn đáng sợ hơn cả móng vuốt của dã thú.
“Không! Đừng! Tiền bối, đừng giết chúng tôi! Cầu xin người đừng giết chúng tôi!”.
Hồng Du run rẩy, hét lên.
Điều bọn họ có thể làm chỉ là cầu xin tha thứ!
Nhưng người rừng hoàn toàn không nghe sự cầu xin của bọn họ, tiếp tục tiến tới, không hề ngưng nghỉ, sát ý trong mắt càng lúc càng nồng đậm.
“Được rồi, ngủ lại đây đi!”.
Người rừng bình tĩnh nói, nhấc tay lên, định đánh về phía Hồng Du.
“Đừng!”.
Hồng Du sợ đến mức nhắm mắt lại, cả người co rúm.
Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc.
Vèo!
Một bóng người xuất hiện trước mặt cô ta, ngăn chặn đòn tấn công đó.
Đám người Hồng Du sững sờ, vội vàng ngước mắt lên.
Phát hiện ra là Kỳ Lân!
“Kỳ Lân!”.
Ngưng Hương chạy tới, ôm chặt lấy anh, phát hiện trên ngực Kỳ Lân có một vết cào dữ tợn, máu chảy đầm đìa, vô cùng đáng sợ.
“Ồ?”, người rừng rất bất ngờ, nhưng chẳng mấy chốc đã khôi phục bình tĩnh, tiếp tục tung trảo về phía tim anh.
“Nếu cậu đã muốn chết, tôi sẽ cho cậu toại nguyện! Tim cậu thuộc về tôi!”, người rừng gào lên bằng giọng khàn đặc.
Nhưng lần này khi người rừng tấn công đến lại bị một ánh sáng bạc nhỏ bé đâm trúng móng vuốt ông ta.
Mọi thứ xảy ra rất đột ngột, nhanh như chớp, khiến người ta không thể đề phòng.
Người rừng cũng như vậy!
Xoẹt!
Ánh sáng bạc chui vào cơ thể, móng vuốt ông ta đánh ra cũng dừng lại một lúc.
Lâm Chính nhân cơ hội đánh tới một quyền.
Ầm!
Người rừng lập tức bay ngược ra sau, đập mạnh xuống đất.
Cảnh đó làm tất cả mọi người kinh ngạc.
“Mau… đi!”.
Lâm Chính đột nhiên xoay người, gào lên với đám Hồng Du.
Hồng Du, Ngưng Hương rùng mình, lập tức bừng tỉnh, chạy như điên ra ngoài cấm địa.
Người rừng đương nhiên không cam tâm, ông ta vội vàng đuổi theo.
Vèo vèo vèo!
Lại có vài ánh sáng bạc bay về phía ông ta.
Đám người Ngưng Hương, Hồng Du quay lưng về phía ông ta mà chạy, nên cũng không nhìn thấy ánh sáng bạc đó.
Người rừng khẽ lách mình tránh đi, nhìn lại ánh sáng bạc trên tay anh, đôi mắt dưới đầu tóc rũ rượi lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Châm bạc?”.
Ông ta ngẩng đầu lên lần nữa.
Nhờ châm bạc cản tốc độ của người rừng, đám người Lâm Chính đã chạy ra khỏi con đường vào cấm địa.
“Các người chạy không thoát!”.
Người rừng đuổi theo sau.
Cả nhóm người liều mạng chạy trốn.
Nhưng xét về tốc độ thì sao bọn họ có thể là đối thủ của người rừng.
“Không hay! Con quái vật đó lại đuổi kịp rồi!”, một nữ đệ tử khóc lóc nói.
Sắc mặt Hồng Du tái mét đi nhiều.
“Không cần lo, các cô cứ chạy đi là được, tôi… tôi sẽ giúp các cô bọc hậu…”, Lâm Chính hét lên với giọng yếu ớt.
“Kỳ Lân! Anh không được đi, anh sẽ chết!”, Ngưng Hương khóc lóc nói.
“Không sao, tôi vốn là vệ sĩ, huống hồ đàn ông vốn phải bảo vệ phụ nữ, không đúng sao?”.
Lâm Chính gượng cười.
Các cô gái Hồng Du, Ngưng Hương nhìn nụ cười hiện lên trên khuôn mặt trắng nhợt đầy máu, trong lòng không khỏi rung động.
“Chết đi!”.
Người rừng đánh tới một quyền.
“Đi!”.
Lâm Chính đẩy bọn họ một cái, trở tay đánh về phía người rừng một chưởng.
Ầm!
Quyền chưởng giao nhau.
Rắc!
Tiếng động giống như xương gãy vang lên từ cánh tay Lâm Chính.
Người rừng tạm thời được chặn lại.
Nhưng một giây sau, nắm đấm của người rừng lại đánh tới.
Lâm Chính đầy vẻ dữ tợn, không ngăn chặn mà lại trở tay chụp lấy vai người rừng, sau đó dùng đầu mình đập vào đầu người rừng.
Ầm!
Lâm Chính bị đánh vào bụng, miệng nôn ra máu, nhưng anh không dừng lại.
Rầm!
Người rừng hứng chịu một đòn ở đầu, bị đánh ngã ra đất.
Nhưng lần này ông ta không thể nhanh chóng bò dậy.
Hình như Lâm Chính đã không chống đỡ được nữa, toàn thân không còn sức lực, ngã xuống.
“Kỳ Lân!”.
Các cô gái Ngưng Hương, Hồng Du vội vàng dìu anh, nhân lúc người rừng còn chưa đứng dậy mà nhanh chóng chạy ra ngoài.
Chốc lát sau, người rừng đã đứng dậy lần nữa.
Ông ta liếc nhìn vai mình, nơi đó cắm ba cây châm bạc.
“Ngân Châm Phong Huyệt? Thật thú vị! Xem ra người trẻ tuổi này là một y võ rất khá…”, hai mắt người rừng lóe lên vẻ hung ác, không đuổi theo nữa mà quay người rời đi.
Phía trước là lối ra cấm địa, chỉ cần rời khỏi phạm vi cấm địa, người rừng sẽ không truy sát.
Mấy cô gái khiêng theo Lâm Chính liều mạng chạy. Ai nấy mệt đến mức thở hổn hển, toàn thân đầy bùn vô cùng nhếch nhác, nhưng không ai dừng lại.
Mãi cho đến một cây đại thụ ở bên cạnh cấm địa.
Phịch!
Đám người Hồng Du, Ngưng Hương đều ngã ra đất, mệt đến mức không đi nổi nữa
Lâm Chính cũng ngã ra đất, không động đậy, giống như đã chết.
Anh hé mắt, cố gắng thở, vết thương trên người vô cùng dữ tợn.
Ngưng Hương vội vã bò dậy, lấy thuốc mang theo bên mình từ trong túi ra, cho Lâm Chính uống vào.
“Kỳ Lân, anh không sao chứ? Anh phải kiên trì, chúng tôi sẽ tìm người đến chữa trị cho anh ngay! Kiên trì nhé!”, Ngưng Hương sốt ruột nói.
“Mau, A Thanh! Mau đi ra ngoài gọi người đến đây, đưa Kỳ Lân đi chữa trị!”, Hồng Du cắn nhẹ môi, nói với đệ tử bên cạnh.
“Sư tỷ, chuyện này”, nữ đệ tử tên A Thanh hơi do dự.
Sao Hồng Du có thể không biết A Thanh đang lo lắng điều gì, cô ta liếc A Thanh, quát lên: “Đã là lúc nào rồi mà còn nghĩ tới nhiệm vụ sư môn? Mau đi cho tôi!”.
“Vâng… sư tỷ…”.
A Thanh không còn cách nào khác, chỉ đành đáp ứng.
Cô ta vừa định đi, Lâm Chính yếu ớt gọi cô ta lại.
“Cô A Thanh, đợi một lát…”.
A Thanh sững người, ngạc nhiên nhìn anh.
“Anh tiết kiệm sức lực đi! Hay là anh muốn chết nhanh hơn?”, Hồng Du không nhịn được, bực dọc nói.
Lâm Chính mỉm cười, cay đắng nói: “Đến lúc này rồi, tôi còn lựa chọn nào khác? Hãy để tôi chết nhanh hơn đi”.
Anh dứt lời, tất cả mọi người đều hoang mang.
“Kỳ Lân, anh có ý gì?”, Ngưng Hương dè dặt hỏi.
“Thật ra tôi biết cả… Tôi cũng hiểu hết. Tôi không phải kẻ ngốc, tôi đã biết động cơ các cô đưa tôi đến đây từ trước rồi, chắc chắn là các cô muốn tôi chết ở nơi đây, đúng không?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Các cô gái đều sửng sốt, nhưng đều im lặng.
“Tôi không chết, các cô không thể ăn nói với sư môn. Các cô không cần phải chữa trị cho tôi, ngược lại… các cô có thể giết chết tôi, hoàn thành nhiệm vụ sư môn, cho nên… các cô ra tay đi!”.
Nói xong, Lâm Chính nhắm mắt lại.
Dáng vẻ để mặc người ta chém giết.