Sau vụ việc ở hầm đỗ xe, Lâm Chính đã có sự hiểu biết đại khái về mặt tối của Hồng Nhan Cốc.
Nếu Hồng Nhan Cốc có thể tạo ra xác sống, thì chuyện ăn thịt sống... có là gì chứ?
Lâm Chính không nói gì.
Quái nhân nước mắt rưng rưng nói: "Tôi và sư muội đều có thể chất đặc biệt, tuy thể chất này không được coi là hiếm có, nhưng lại rất coi trọng sự ăn ý. Sau khi dẹp xong phản loạn, sư muội lọt vào mắt xanh của cốc chủ cũ lúc đó, được bà ta dẫn theo bên cạnh, truyền thụ võ học Hồng Nhan Cốc, và có ý để lại Hồng Nhan Cốc cho cô ấy".
"Thế nhưng... tôi vĩnh viễn không thể ngờ được lòng dạ của sư muội lại độc ác như vậy. Cô ấy nhìn trúng tài nguyên và quyền lợi to lớn của Hồng Nhan Cốc, liền giết cốc chủ cũ một cách tàn nhẫn, rồi làm giả di lệnh, kế thừa Hồng Nhan Cốc, trở thành cốc chủ mới".
"Lúc đó có rất nhiều người không phục cô ấy, nhưng những người này cũng không ngoại lệ, đều bị cô ấy giết chết. Thi thể của bọn họ bị cô ấy mang đi luyện dược hoặc luyện khí, hầu như không ai được chết toàn thây".
"Lúc đó tôi cũng không thể chịu đựng được sư muội như vậy nữa, trong lòng tôi, cô ấy đã không khác gì ma quỷ. Thế là tôi định không từ mà biệt, rời khỏi Hồng Nhan Cốc, vĩnh viễn không ở bên cô ấy nữa".
"Nhưng... cuối cùng cô ấy vẫn phát giác ra trước".
"Tôi vẫn còn nhớ cô ấy đứng một mình trên con đường đầy lá phong trong Hồng Nhan Cốc, xiêm y đỏ rực, nước mắt lưng tròng nhìn tôi. Tôi không bao giờ có thể quên được ánh mắt đó của cô ấy. Ánh mắt đó khiến trái tim tôi như muốn tan chảy".
"Cô ấy thề với tôi, dù cô ấy có trở nên thế nào cũng vẫn yêu tôi, không làm tổn thương đến tôi".
"Cô ấy nói nếu tôi nhất quyết muốn đi, thì xin tôi hãy uống với cô ấy một ly rượu giao bôi".
"Trong mắt tôi thì đây chỉ là một ly rượu từ biệt, tình cảm bao nhiêu năm không thể thực sự phai nhạt được, thế là tôi đã uống ly rượu mà cô ấy bỏ độc vào từ trước".
"Sau khi uống rượu, toàn thân tôi không còn chút sức lực nào. Còn cô ấy lấy dao ra, bắt đầu xẻo thịt trên cánh tay tôi".
Quái nhân nói đến đây, liền vén ống tay áo rách rưới lên.
Lâm Chính nhìn thấy cánh tay ông ta đầy những vết sẹo dữ tợn, nhìn mà da đầu tê dại.
"Nhóc con, cậu hãy nhớ, không bao giờ được tin ánh mắt của phụ nữ. Bởi vì cậu không thể nhìn thấy nội tâm của bọn họ từ ánh mắt đó. Sư muội tôi chính là người như vậy".
"Lúc đó cô ấy đã điên rồi".
"Cô ấy phát hiện ra phương pháp truy tìm thiên đạo trong sách cổ của Hồng Nhan Cốc, thế là cô ấy bắt đầu không từ thủ đoạn, bắt đầu đốt giết cướp bóc, thậm chí bắt đầu ăn thịt sống, chỉ để truy cầu trường sinh, truy cầu thiên đạo".
"Cô ấy nói nếu cô ấy ăn thịt tôi, thì thể chất của cô ấy có thể tiến hóa, có mẹo để tu luyện thể chất trường sinh".
"Cậu có biết lúc cô ấy cắt từng miếng thịt của tôi, cảm giác của tôi là gì không? Tôi không cảm nhận được nỗi đau ở cánh tay, bởi vì sự đau lòng đã vượt qua tất thảy".
"Thực ra con dao đó đang xẻo từng miếng thịt ở trái tim tôi".
"Ha ha ha..."
Quái nhân cười lớn, âm thanh dường như có thể xuyên thấu trời xanh, bao phủ cấm địa.
Lâm Chính không nói gì, anh nghe ra được sự đau khổ và thê lương trong giọng cười của quái nhân.
Một lát sau, tiếng cười dừng lại, Lâm Chính mới lên tiếng hỏi.
"Ông chạy tới nơi này kiểu gì vậy?".
"Tuy tôi uống rượu, nhưng đã có đề phòng từ trước. Trước khi uống rượu tôi đã uống thuốc tỉnh thần, nên không bị lịm hẳn đi. Nhân lúc sư muội không chú ý, tôi đã đánh cô ấy bị thương rồi chạy vào cấm địa, trốn ở trong này. Tuy sư muội có thực lực phi phàm, nhưng cấm địa rộng lớn, nguy hiểm bủa vây, cô ấy không dám đuổi vào quá sâu, sợ trúng mai phục của tôi. Thế là tôi đã ở đây được mấy chục năm".
"Trong thời gian đó, cô ấy từng tổ chức mấy lần lùng bắt quy mô lớn, nhưng không bắt được tôi, mà còn phải trả cái giá rất lớn. Thế là cô ấy liền từ bỏ, dù sao theo cô ấy thì tôi không rời khỏi lối vào cấm địa tức là không thể ra khỏi đây. Nơi này chẳng khác nào một chiếc lồng giam, cô ấy không nghĩ là tôi có thể trốn được".
"Chỉ đáng tiếc, tôi cũng không có ý định rời khỏi đây".
Quái nhân nheo mắt nói.
"Ông ở lại đây mấy chục năm e là để tìm cơ hội trả thù hả?".
"Đương nhiên".
Quái nhân cười dữ tợn: "Loại người rắn rết vong ơn bội nghĩa như vậy, tôi chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi bà ta, giống như bà ta từng đối xử với tôi".
"Hóa ra là vậy... Nhưng vừa nãy ông nói hai ta không thể đánh lại được cốc chủ hiện giờ... Ý ông là sao? Hiện giờ bà ta đáng sợ lắm sao?", Lâm Chính hỏi.
"Cậu từng nghe tới Lục Địa Thần Tiên chưa?", quái nhân mỉm cười nói.
"Lục Địa Thần Tiên?", Lâm Chính sửng sốt.
"Cậu tưởng bao nhiêu năm nay bà ta không từ thủ đoạn, thậm chí ăn thịt sống để tu luyện, thiên đạo truy cầu đều là hoang đường sao? Cậu nhầm rồi, bà ta có thu hoạch, võ đạo của bà ta đã đạt đến nút thắt, những gì bà ta tu luyện hiện giờ đều là pháp tắc thiên đạo. Mười năm trước, tôi từng đánh lén bà ta một lần, nhưng bị bà ta đánh bại chỉ bằng một chiêu, suýt nữa mất mạng. Nếu không phải lúc ấy bà ta đang luyện công, không tiện truy kích, thì tôi đã chết trong tay bà ta rồi", quái nhân nói.
"Vậy sao?".
Vẻ mặt Lâm Chính trở nên nghiêm túc.
"Nhóc con, cậu hãy từ bỏ đi! Nếu cậu đã đến đây thì tôi nghĩ cậu cũng không ra được đâu. Yên tâm ở lại đây làm bạn với tôi đi, ha ha ha...", quái nhân cười lớn.
Lâm Chính im lặng.
Một lát sau, anh lắc đầu.
"Cũng chưa chắc".
"Xem ra cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Thế này đi, chúng ta cũng rất có duyên với nhau, tôi chỉ cho cậu một con đường sống, giúp cậu ra khỏi cốc, thế nào?", quái nhân nói.
"Không cần đâu, ông đưa tôi đi giết cốc chủ là được", Lâm Chính đáp.
"Cậu thực sự muốn chết sao?", quái nhân nhíu mày.