“Hóa thành tiên?”, quái nhân liên tục cười nhạt: “Sư muội, bà đã bị ma chướng rồi! Trên đời này vốn dĩ không tồn tại thần tiên! Bà cũng giống như tôi, đều chỉ là người bình thường! Bà cũng sẽ trải qua sinh lão bệnh tử, đừng tự lừa mình dối người nữa!”.
“Người phàm vô tri, đúng là khiến người ta nực cười”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc lắc đầu.
“Bà vẫn cố chấp như vậy! Ha ha, cũng không biết bà tu luyện được bản lĩnh đầy người như vậy đã hại chết bao nhiêu người! Chắc chắn là không ít nhỉ?”.
“Sư huynh! Nếu ông đã ra ngoài thì chúng ta chấm dứt chuyện này đi. Tôi sẽ đích thân kết liễu tính mạng của ông, sau đó lập một bia mộ cho ông!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc nói.
“Sao? Bà không định ăn tôi?”, quái nhân cười hỏi.
“Không cần nữa rồi”.
“Không cần?”, quái nhân ngạc nhiên, giống như nghĩ tới điều gì, nheo hai mắt lại: “Xem ra bà đã tìm được người có thể chất tương đồng với chúng ta và ăn người đó rồi, đúng không?”.
“Ông sắp thành người chết, còn cần hỏi nhiều như vậy sao? Sư huynh, niệm tình chúng ta quen biết nhiều năm, tôi sẽ cho ông thời gian mười giây. Mười giây sau, tôi sẽ lấy đầu ông!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc nói.
“Mười giây? Sao phải cần nhiều thời gian như vậy? Cho tôi một giây, tôi sẽ có thể tiêu diệt bà!”.
Ánh mắt quái nhân dữ tợn, quát khẽ một tiếng, lao tới. Một tay hung ác tàn nhẫn nhắm tới cổ cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Tốc độ của ông ta rất nhanh, gần như là điện chớp, ngay cả bóng cũng khó nắm bắt.
Nhưng vừa đến gần…
Soạt!
Bàn tay ông ta lại xuyên qua cổ cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Nhìn lại thì đó đâu phải cốc chủ Hồng Nhan Cốc!
Đó chỉ là một tàn ảnh!
“Cái gì?”.
Quái nhân ngạc nhiên.
Đợi khi ông ta hoàn hồn lại, cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã đứng ở vị trí mà ông ta đứng trước kia.
Giống như dịch chuyển bóng hình!
Đệ tử Hồng Nhan Cốc ở bên cạnh cũng không phản ứng lại.
“Bây giờ đã qua bốn giây, sư huynh, đừng có ngẩn ra nữa. Nếu không, ông không còn cơ hội đâu”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc bình tĩnh nói.
“Khốn nạn!”.
Quái nhân không cam tâm, lại quay người lao tới, gào lên: “Cuồng Sư Thần Công!”.
Vừa dứt lời, trên người ông ta tỏa ra dòng khí đáng sợ.
Những dòng khí này đáng sợ như đao, có thể xé rách mọi thứ xung quanh, vô cùng sắc bén. Đợi dòng khí ập tới, người xung quanh như nhìn thấy đầu sư tử khổng lồ bao bọc lấy quái nhân.
Theo đòn tấn công của quái nhân, đầu sư tử há miệng như bồn máu cắn về phía cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Nếu bị cắn trúng, e rằng cả người sẽ tan xương nát thịt.
Nhưng…
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc vẫn đứng tại chỗ, nhìn với vẻ thản nhiên.
Đối mặt với đòn tấn công hung ác đó, bà ta hoàn toàn không có bất cứ động tác né tránh nào, chỉ nhấc một tay lên, ngón tay khẽ cong chỉ vào quái nhân.
Quái nhân mở to mắt, đồng tử co lại, cảm giác không ổn.
Nhưng giờ phút này, ông ta hoàn toàn không có đường lui, chỉ có thể liều mạng tấn công tới.
Đúng lúc đó, cốc chủ Hồng Nhan Cốc khẽ búng ngón tay.
Phụt!
Một dòng khí kỳ lạ nhỏ bé thoáng chốc bay ra từ ngón tay bà ta.
Phụt!
Bụng của quái nhân bị dòng khí đó xuyên qua, người lảo đảo ngã xuống đất.
Nhưng như vậy vẫn chưa kết thúc.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc lại vung tay, cơ thể quái nhân giống như được một luồng khí nhấc bổng, cả người bay lên.
“Khốn kiếp!”.
Quái nhân hét lên, cố gắng giãy giụa, nhưng lúc này ông ta không thể khống chế bản thân được nữa.
Rắc!
Lúc này, dòng khí bao bọc lấy quái nhân đột nhiên bùng lên, đánh gãy hai tay hai chân ông ta. Hai tay hai chân quái nhân cong thành một góc cực kỳ bất thường, xương khớp hai cánh tay lộ cả ra ngoài.
“A!”.
Tiếng la hét thảm thiết vang lên.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc chậm rãi đi tới, đứng trước mặt quái nhân.
“Sư huynh, ông lại thua rồi!”.
Lúc này quái nhân đã là cá trên thớt, mặc cho cốc chủ Hồng Nhan Cốc chém giết.
Hai tay hai chân ông ta bị gãy, không thể chạy vào cấm địa.
Quái nhân biết hôm nay là ngày chết của ông ta, nhưng dù là vậy, ông ta cũng sẽ không nhận thua.
“Con khốn! Đê tiện! Bà tàn ác vô độ như vậy, bà và Hồng Nhan Cốc của bà nhất định sẽ gặp báo ứng! Bà nhất định sẽ chết còn thảm hơn tôi! Nhất định như vậy!”, quái nhân gào lên mắng chửi.
Ông ta thậm chí còn nhổ nước bọt lẫn máu về phía cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Nhưng nước bọt bị dòng khí của cốc chủ Hồng Nhan Cốc chặn lại.
Vẻ mặt bà ta bình tĩnh, không thẹn không giận, giống như một vũng nước đọng, không có gợn sóng. Dù quái nhân có nóng nảy thế nào, bà ta vẫn chỉ có vẻ mặt đó.
“Sư huynh! Ông hoàn toàn không hiểu về thiên đạo! Hoàn toàn không hiểu thần tiên! Ông chỉ là một người phàm! Nực cười là ông còn vọng tưởng cưới tôi! Người như ông chẳng khác gì sâu kiến dưới mặt đất!”.
Nói xong, bà ta nhấc tay, một dòng khí tàn bạo dao động trong lòng bàn tay.
Tựa như vô số lưỡi dao xoay vòng trong lòng bàn tay bà ta, bất cứ thứ gì chạm vào dòng khí đó cũng sẽ bị xé nát!
“Bây giờ tôi sẽ cho ông chết một cách vẻ vang nhất!”.
Bà ta đưa tay, tiến gần đến đầu quái nhân từng chút một.
Đây là chuẩn bị xé nát đầu ông ta.
Quái nhân trợn to mắt, dừng thở, ngây ngốc nhìn cảnh tượng đó.
“Bỏ đi!”.
Ông ta nhắm mắt, không nhìn nữa, giống như chuẩn bị từ bỏ.
Nhưng cũng phải thôi.
Bây giờ có phản kháng thêm nữa thì có tác dụng gì?
Chi bằng chết đi như vậy còn hơn là sống một cách đau khổ.
Đệ tử Hồng Nhan Cốc ở xung quanh nhìn mà xúc động.
Nhất là Thánh Nữ, trong mắt tràn ngập sự thành kính và cuồng nhiệt.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc giết chết quái nhân một cách nhẹ nhàng như vậy chẳng phải chứng tỏ bà ta vô cùng mạnh hay sao?
“Trên đời này còn ai có thể đối kháng với sư phụ?”, Thánh Nữ lẩm bẩm.
Đúng lúc đó, xa xa đột nhiên vang lên một tiếng nổ kịch liệt.
Ầm!
Tiếng động lan ra, xung quanh rung chuyển, mặt đất chấn động.