Anh chậm rãi đứng dậy, một mùi máu tanh nồng đậm ghê rợn xộc vào mũi đám người Thánh Nữ.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người lập tức dâng lên một cảm giác buồn nôn. Không ít người thậm chí không thể chịu nổi mùi máu, ọe lên một tiếng.
“Sao lại có mùi máu tanh đậm như vậy?”, Thánh Nữ nhíu mày nói.
“Thánh Nữ đại nhân… Bây giờ chúng ta phải làm sao?”.
“Người này… thật kỳ quái!”.
Các đệ tử ở bên cạnh run rẩy, bị bộ dạng của Lâm Chính dọa sợ.
“Sợ cái gì? Chúng ta có nhiều người như vậy, còn không đối phó được người này sao? Giết! Giết hết cho tôi!”, Thánh Nữ cắn răng, lớn tiếng hét lên.
Các đệ tử không thể làm gì hơn, chỉ đành làm liều tiến lên.
Nhưng chỉ dựa vào bọn họ thì làm sao có thể đối phó với Lâm Chính?
Hơn nữa, lúc này Lâm Chính cũng không định nể tình, vung tay lên, ngón tay giống như lưỡi dao sắc bén, đánh thẳng về phía đám đệ tử kia.
Phụt!
Vài đệ tử bị cắt cổ, còn chưa kịp chạm đến Lâm Chính đã ngã xuống tử vong.
“Hả?”.
Mọi người kinh hãi.
“Chết tiệt!”, Thánh Nữ cũng vô cùng phẫn nộ, lập tức tiến tới định ra tay.
Nhưng cô ta vừa chuyển động, Lâm Chính đột nhiên đánh một quyền về phía cô ta.
Con ngươi trong mắt Thánh Nữ co lại, vội vàng đan hai tay trước ngực chống đỡ đòn tấn công đáng sợ đó.
Rắc!
Tiếng động to rõ vang lên.
Thánh Nữ liên tục lùi về sau, đâm vào vài đệ tử Hồng Nhan Cốc ở phía sau, cuối cùng lưng va vào cây đào ngoài điện Hồng Nhan.
Rắc!
Cây đào nứt gãy, cô ta mới dừng lại, miệng liên tục phun ra mấy ngụm máu.
Hai cánh tay cô ta đã gãy ngay tại chỗ, xương trắng lòi ra ngoài, vô cùng đáng sợ.
“Thánh Nữ đại nhân!”.
Đệ tử Hồng Nhan Cốc ở xung quanh la lên, chạy tới.
Tất cả mọi người đều sửng sốt và sợ hãi.
Hai tay Thánh Nữ bị một quyền đánh nát, bị phế đi sức chiến đấu! Đáng sợ đến thế nào!
Ngay cả Thánh Nữ cũng không địch lại một quyền của người đàn ông tóc trắng? Vậy các đệ tử bọn họ… chắc là một ngón tay của người đó cũng không đối phó nổi.
Người của Hồng Nhan Cốc không dám tiến tới nữa.
Nhưng Lâm Chính lại chậm rãi bước tới.
Bọn họ chỉ có thể dìu Thánh Nữ chậm rãi lùi về sau.
Trên mặt mỗi một người đều hiện vẻ hoảng sợ.
“Mùi máu tanh thật nồng! Lẽ nào là ma đầu hiện thế?”, một giọng nói lạnh lùng từ không trung truyền đến.
“Cốc chủ?”.
Tất cả mọi người mừng rỡ nhìn sang, đồng loạt ngẩng đầu lên.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc đứng giữa không trung, bay đến đây giống như thần tiên, dừng trước mặt đám người Thánh Nữ, hai mắt lạnh lẽo nhìn Lâm Chính chằm chằm.
“Chúng đệ tử bái kiến cốc chủ!”.
“Bái kiến cốc chủ!”.
Mọi người quỳ xuống hô to.
Thánh Nữ cũng không ngoại lệ.
“Sư phụ, đồ đệ không địch nổi người này, đã để sư phụ thất vọng, mong sư phụ thứ tội”, Thánh Nữ nói đầy áy náy.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc quay đầu nhìn Thánh Nữ, hừ lạnh: “Thiên phú của con cao nhất trong cốc, cũng do ta đích thân truyền dạy, hôm nay lại chật vật như vậy, thật khiến người ta thất vọng!”.
“Xin lỗi sư phụ”, Thánh Nữ hạ hai mắt xuống.
“Bỏ đi, xem ra con không trải qua sự rèn luyện gian khổ đó thì khó mà trưởng thành! Sau chuyện này con hãy đi tới đó đi”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc nói.
Hơi thở của Thánh Nữ run lên, sắc mặt trắng bệch, nhưng cô ta không dám nói gì nhiều, chỉ dập đầu: “Vâng, mọi thứ… nghe theo sự sắp xếp của sư phụ!”.
“Cút đi trị thương đi”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc thản nhiên nói.
Thánh Nữ lại bái lạy lần nữa, được người khác dìu đi.
Những người còn lại của Hồng Nhan Cốc lập tức cầm kiếm bao vây Lâm Chính.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc quan sát Lâm Chính thêm lần nữa.
“Xem ra cậu và sư huynh tôi đã hợp mưu với nhau”, bà ta bình tĩnh nói, sau đó phất tay.
Người phía sau lập tức kéo quái nhân kia đến.
Lúc này, quái nhân đã gãy hai tay hai chân, giống như người chết, không nhìn ra hình người, trên mặt toàn máu, chỉ sót lại một hơi thở.
E rằng không ai tin được người này lại là sư huynh thanh mai trúc mã của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
“Bà quả nhiên ác độc”, Lâm Chính nói.
“Tôi ác độc? E là không bằng cậu nhỉ? Mùi máu tanh trên người cậu ít nhất phải dung hòa huyết khí tràn ra từ hơn một vạn người chết mới có mùi như thế. Điều này đủ để chứng minh cậu đã giết hơn vạn người, vả lại cậu còn dùng thi thể của họ để luyện công, có đúng không?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc lên tiếng.
“Ha ha, bà nhầm rồi! Tôi không giết nhiều người như vậy, mà là Hồng Nhan Cốc các người đã giết hơn một vạn người”, Lâm Chính thản nhiên cười nói.
“Cậu có ý gì?”.
“Các người còn không rõ mùi máu tanh trên người tôi là từ đâu ra sao?”, Lâm Chính lắc đầu.
Hoa Huyền ở bên này nhíu mày, khẽ giọng kêu lên: “Chẳng lẽ… là đến từ hồ Thoát Thai Hoán Cốt?”.
“Không sai! Đây là mùi máu tanh tỏa ra từ trong nướcThoát Thai Hoán Cốt”, Lâm Chính bình tĩnh nói: “Hồng Nhan Cốc các người vì chiêu mộ đệ tử thiên tài mà ép những cô gái đó vào nước Thoát Thai Hoán Cốt. Cơ thể bọn họ không chịu được dược tính của nước Thoát Thai Hoán Cốt, mười người thì hết chín người chết thảm trong đó. Những năm qua, người chết trong hồ Thoát Thai Hoán Cốt đã vượt trên vạn người, máu của bọn họ đã dung hòa với nước hồ. Bây giờ tôi hấp thu nước Thoát Thai Hoán Cốt, đương nhiên trên người sẽ có mùi máu của bọn họ!”.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều run rẩy, không thể tin nổi.
“Cậu đã hấp thu nước Thoát Thai Hoán Cốt?”, nơi đáy mắt của cốc chủ Hồng Nhan Cốc lóe lên tia lạnh lẽo: “Vậy là nước thánh của cốc chúng tôi… bị cậu hủy rồi?”.
“Thứ tôi muốn hủy không chỉ có nước thánh của bà!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Người phàm ngu xuẩn không biết điều! Nếu đã như vậy, tôi chỉ đành giết cậu trước rồi tính sau!”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã thực sự nổi giận, bà ta lạnh lùng hừ một tiếng, vung tay đánh về phía Lâm Chính từ xa.
Ầm!
Xung quanh Lâm Chính thoáng chốc bị một luồng khí ý cuồng bạo phủ lấp.
Đá, kiến trúc, cây to xung quanh đều bị hủy hoại.
Toàn bộ điện Hồng Nhan nổ tan tành, hóa thành phế tích.
Nhưng…
Lâm Chính vẫn đứng sừng sững tại chỗ, không suy suyển, không hề hấn gì.
“Cái gì?”, đệ tử Hồng Nhan Cốc đều biến sắc.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc cũng không khỏi nhíu mày chặt hơn.
“Sao hả? Thực lực của cốc chủ Hồng Nhan Cốc chỉ đến thế?”, Lâm Chính lên tiếng.
“Xem ra sau khi cậu có được nước Thoát Thai Hoán Cốt của tôi, thực lực của cậu đã trở nên không tầm thường! Cũng được, tôi sẽ thể hiện chút bản lĩnh vậy, nếu không, cậu lại xem thường tôi mất!”.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc gật đầu, đột nhiên vung tay lên lần nữa, chạm vào không trung.
Vù!
Ngón tay bà ta phóng ra một chùm sáng màu xanh lam, vọt thẳng lên mây xanh, đồng thời lan rộng trong nháy mắt.
Từ đầu tới cuối chỉ có ba bốn giây, một quả cầu năng lượng màu xanh lam khổng lồ xuất hiện trên đỉnh đầu của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.
Khí tức hủy diệt ác liệt và sức phá hoại lan tỏa, dao động xung quanh quả cầu năng lượng màu xanh lam.
Bọn họ đưa mắt nhìn lại, không ai không kinh hãi, cảm thấy bàng hoàng.
Lâm Chính cũng không khỏi nhìn chăm chú.