Về tới Giang Thành, Lâm Chính tới thẳng công ty. Anh đóng cửa lại, ngã ra ghế và ngủ thiếp đi.
Hồng Nhan Cốc, Huyết Kiếm sơn trang, quả Thiên Tinh, Kim Ô Đan gì chứ...anh mặc kệ.
Anh chỉ muốn ngủ một giấc. Thế nhưng...hiện thực lại không được như ý. Anh vừa mới ngủ được một chút thì có tiếng gõ cửa.
“Vào đi”, Lâm Chính bò dậy, lên tiếng.
“Chủ tịch Lâm”, Mã Hải rảo bước đi vào.
“Chuyện gì vậy?”
“Mấy vị trưởng lão của Đông Hoàng Giáo vừa bắt được người mà Hồng Nhan Cốc cử tới thăm dò”.
“Vậy sao? Bao nhiêu người?”
“12 người”.
“Nhiều vậy cơ à?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Bọn họ vừa mới vào Giang Thành, may mà chúng ta có phòng bị, chỉ là..."
“Chỉ là làm sao?”
“Sau khi bị bắt thì họ đã tự sát rồi”.
“Cái gì?”, Lâm Chính đanh mặt.
Việc tẩy não của Hồng Nhan Cốc đã thiết kế sự trung thành tuyệt đối của những đệ tử này. Chắc chắn bọn họ đã được dặn là nếu bị bắt thì phải tự sát.
“Xem ra Hồng Nhan Cốc thực sự muốn đối phó với tôi”.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu, nói giọng khàn khàn: “Hãy sắp xếp máy bay để ngày mốt tôi tới thành phố Thanh Nguyên đi. Tôi phải đi mọt chuyến”.
“Vâng”.
“Phải rồi, Phong Thanh Vũ đâu?"
“Ông ta và mấy người Tào Tùng Dương đã ngồi máy bay trong đêm tới Ngải Thành rồi”.
“Núi Chung Thân nằm bên cạnh Ngải Thành, có bọn họ đi lấy quả Thiên Tinh thì tôi cũng yên tâm”.
Lâm Chính gật đầu. Sau khi được dặn dò một số việc thì Mã Hải bèn rời đi. Lâm Chính dùng chút thuốc, tiếp tục nằm xuống ghế nghỉ ngơi.
Anh ngủ tới sáng.
Anh sửa soạn đôi chút, sau đó lái xe tới học viện Huyền Y Phái, dự định thăm Tô Nhu và tiến thành chữa trị thêm cho mấy người Nhan Khả Nhi.
Thế nhưng vừa bước tới cửa Huyền Y Phái thì anh đã thấy một dàn siêu xe đang đỗ ở gần đó. Đỗ đầu tiên là một chiếc xe Rolls Royce màu đỏ vô cùng nổi bật. Những người ra vào Huyền Y Phái đều quay qua nhìn, họ xì xầm bàn tán.
Lâm Chính sững sờ. Anh đang định lái vào trong thì có người chặn lại: “Thưa anh, bên trong đã đổ chật xe rồi, mời anh đi bộ vào”, một người vệ sĩ bước tới, gõ cửa xe và nói với Lâm Chính
“Tôi có vị trí đỗ xe của mình, hơn nữa...anh không phải là nhân viên của học viện đúng không?”, Lâm Chính nhìn anh ta.
Người này tái mặt, trầm giọng: “Dù sao thì anh không thể vào trong được, mời anh đi bộ vào. Rõ chưa?”
“Bó tay”, Lâm Chính mặc kệ anh ta, cứ thế đạp chân ga đi vào trong.
“Mẹ kiếp! Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt à?”
Tên bảo vệ tức giận, lập tức hét lớn: “Người ở phía trước, chặn anh ta lại. Gã này muốn xông vào trong”
Dứt lời, một chiếc xe ở phía trước lập tức lao tới ngáng ngay trước cửa. Bởi vì đang chạy với tốc độ cao nên Lâm Chính không kịp phanh lại. Đầu xe của anh lập tức tông vào cánh cửa của chiếc xe kia.
“Á", đám người xung quanh hét lớn.
Đó là một chiếc Rolls Royce đấy. Bị đụng thành ra thế kia thì tiền sửa xe chắc lên tới cả triệu tệ mất. Đám đông xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ và nghị luận bàn tán.
Thần y Lâm tối sầm mặt, lập tức bước xuống xe. Anh vốn nói gì đó nhưng đã phải khựng người trước cảnh tượng trước mặt.
Trước mặt là một con đường dài được kết bằng hoa. Những bông hoa đều vô cùng xinh đẹp và vừa được hái xuống. Chúng được xếp thành con đường dài, trông vô cùng hoàn hảo.
Nếu như Lâm Chính mà lái xe vào thì chắc chắn sẽ đè nát số hoa này mất. Tất cả đều chặn anh lại có lẽ là vì lý do đó.
Thế nhưng điều khiến anh chú ý hơn cả chính là hai bóng hình đang đứng trước mặt. Trong đó có một người đàn ông đang mỉm cười. Người này đang ôm một bó hoa hồng kiều diễm, quỳ xuống và đưa ra trước mặt cô gái.
Còn cô gái này...chính là Tô Nhu. Cô lẳng lặng nhìn người đàn ông, do dự một lúc rồi đưa tay ra...Cô nhận lấy bó hoa...
“Tô Nhu...", Lâm Chính sững sờ.
Tô Nhu nghe thấy tiếng gọi bèn quay người lại. Nhìn thấy anh, cô run bắn lên: “Lâm Chính, sao anh...lại tới đây?”
“Chuyện gì vậy?”, Lâm Chính bước tới.
Người vệ sĩ bên cạnh chặn lại: “Đuổi gã này ra ngoài cho tôi”
Có vẻ như người đó là đội trưởng đội vệ sĩ. Anh ta hét lên: “Lát nữa gọi công ty bảo hiểm tới giám định mức độ thiệt hại. Phải bồi thường bao nhiêu thì bắt gã này trả bấy nhiêu. Không được thiếu một đồng”.
“Vâng”, đám vệ sĩ tuân lệnh, lập tức vung tay vung chân về phía Lâm Chính.
“Các người chán sống rồi à!”, Lâm Chính tức giận. Anh ra tay phản công.
Thế nhưng anh chưa kịp làm gì thì đã có một bóng hình lướt tới. Tất cả đám vệ sĩ đều đổ rạp xuống.
Đám đông bàng hoàng. Lâm Chính cũng bất ngờ. Lúc này anh mới nhận ra đó là ảnh ngự.
Lúc trước xâm nhập vào Hồng Nhan Cốc thì anh để để lại ảnh ngự ở Huyền Y Phái. Giờ Lâm Chính trở về thì đương nhiên bọn họ phải bảo vệ Thần Quân của mình rồi.
“Những người này bị làm sao thế?", người đàn ông gần đó thản nhiên hỏi.
“Thưa cậu, không rõ…lẽ nào là bị trúng gió”, người đội trưởng cảm thấy rất kỳ lạ và hoang mang.
Lâm Chính mặc kệ, chỉ bước tới trước nhìn chăm chăm Tô Nhu và bó hoa trong tay cô: “Tô Nhu, em đang làm gì vậy? Người này là ai?”
“Lâm Chính, anh đừng hiểu lầm. Người này là…”
“Tôi là chồng chưa cưới của cô ấy…anh…chính là chồng cũ đúng không?”, không đợi Tô Nhu trả lời thì người đàn ông kia đã lên tiếng.
Anh ta mỉm cười, đưa tay ra: “Chào anh Lâm”.
“Chồng chưa cưới? Chồng cũ?”, Lâm Chính chau mày.