Không ai ngờ cuộc chém giết này lại kết thúc bằng cách quỷ dị như vậy.
Nhưng sự thật đã bày ra đó, ai cũng không thể nghi ngờ.
Nhìn người đàn ông đeo mặt nạ không còn động tĩnh, Tần Minh mới ý thức được tình hình đã vượt ngoài sự tưởng tượng của cậu ta.
Cậu ta bình tĩnh lại sau cơn bàng hoàng, hít sâu một hơi, không ngừng gật đầu nói: “Được, Được! Thần y Lâm quả nhiên danh bất hư truyền, hôm nay Tần Minh tôi xem như đã được mở mang tầm mắt! Khâm phục! Nếu con chó của tôi đã chết rồi, vậy tôi sẽ tuân theo ước định trước kia, không quấy rầy Tiểu Nhu nữa! Tạm biệt!”.
Nói xong, cậu ta định xoay người rời đi.
Lúc này chắc chắn phải chuồn nhanh.
Nhưng bây giờ cậu ta muốn chạy rõ ràng đã muộn.
“Tôi có nói cho cậu đi sao?”, giọng lạnh lùng của Lâm Chính vang lên.
Cơ thể Tần Minh đứng khựng lại, hơi nghiêng đầu.
“Thần y Lâm còn gì chỉ giáo?”.
“Hình như trước kia tôi đã nói với cậu rồi mà nhỉ? Cậu… Qua đây!”, Lâm Chính nói với vẻ mặt không cảm xúc.
Tần Minh mấp máy môi, sắc mặt trắng bệch.
“Thần y Lâm, anh… anh muốn làm gì?”.
“Tôi sẽ không nói lần thứ ba!”, giọng Lâm Chính đột nhiên lạnh đi.
Trong sự lạnh lẽo… còn có vẻ dữ tợn.
Tần Minh đã mơ hồ đoán được là chuyện gì, cậu ta âm thầm nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: “Thần y Lâm, tôi khuyên anh đừng làm chuyện ngu ngốc. Không sai, hôm nay có thể tôi đã lỗ mãng một chút, nhưng tôi cảm thấy không có vấn đề gì to lớn! Nếu anh muốn gây khó dễ cho tôi, e rằng anh sẽ hối hận!”.
“Cả đời này của tôi chưa có chuyện gì có thể khiến tôi hối hận!”.
“Lần này nếu anh lỗ mãng, e rằng sẽ phải hối hận! Anh biết sau lưng tôi là ai không?”, Tần Minh nghiến răng nói.
“Sau lưng cậu là ai tôi không quan tâm, tôi chỉ quan tâm hôm nay cậu ở đây làm gì”.
Lâm Chính nói, sau đó đi tới, tát vào mặt Tần Minh.
Bốp!
Nửa gương mặt Tần Minh lập tức bị tát biến dạng, ngã ra đất, nhổ ra mấy chiếc răng lẫn máu, bộ dạng vô cùng thê thảm.
Tô Nhu run rẩy.
Tần Minh bị dọa ngây người, cậu ta vội vàng ôm mặt, chầm chậm bò lết trên mặt đất. Toàn thân run rẩy sợ hãi, trong mắt tràn ngập khủng hoảng.
“Cậu chủ!”.
Những vệ sĩ khác vội vàng chạy tới, run rẩy đứng trước mặt Lâm Chính.
Nhưng bọn họ đâu thể ngăn chặn được Lâm Chính?
Sau mấy cây châm bạc, những vệ sĩ đó đã đứng khựng tại chỗ.
Lâm Chính vượt qua các vệ sĩ, sau đó cầm một cây châm bạc đi về phía Tần Minh.
Tần Minh không phải tên ngốc. Cậu ta cũng đã nghe lời đồn thần y Lâm chỉ cần một châm là có thể khiến người ta tàn phế, cậu ta biết rõ khi châm này đâm lên người mình, chắc chắn cuộc đời mình sẽ chấm dứt.
“Thần y Lâm! Không! Đừng! Anh không thể làm vậy được! Tôi là người của sơn trang Huyết Kiếm! Nếu anh dám động vào tôi, sơn trang Huyết Kiếm sẽ không tha cho anh! Tuyệt đối không tha cho anh!”, Tần Minh không gắng gượng được nữa, chỉ đành hét lên điên cuồng.
“Sơn trang Huyết Kiếm?”.
Lâm Chính lập tức sững sờ.
Tần Minh thấy vậy, trong lòng mừng rỡ, tưởng rằng danh tiếng của gia tộc có tác dụng, hét lên: “Không sai, chính là sơn trang Huyết Kiếm! Chắc thần y Lâm cũng đã nghe qua danh tiếng của gia tộc tôi rồi nhỉ! Nếu vậy thì dễ nói chuyện. Thần y Lâm, chuyện hôm này chỉ là một sự hiểu lầm, mọi người kết bạn với nhau, anh tha cho tôi, sau này tôi sẽ báo đáp anh! Thế nào?”.
Nhưng Lâm Chính phớt lờ lời cậu ta nói, hỏi thẳng: “Sơn trang Huyết Kiếm mà cậu nói, có phải là nhà họ Trang trong thành phố Thanh Nguyên?”.
“Đúng, chính là nhà họ Trang”, Tần Minh vội nói.
“Không đúng, cậu họ Tần, sao lại là người nhà họ Trang?”, Lâm Chính nhíu mày.
Tần Minh biến sắc, do dự một lúc, nhỏ giọng nói: “Đó là vì tôi… tôi là con riêng của gia chủ nhà họ Trang, tôi… tôi theo họ mẹ!”.
“Thế à?”, Lâm Chính nhíu mày, nhưng vẫn tiến tới.
“Thần y Lâm, anh… anh làm gì?”, Tần Minh hoảng hốt, vội vàng la lên.
“Cậu đến địa bàn của tôi làm trò ngang ngược, còn định làm tổn thương Tiểu Nhu, sao tôi dễ dàng tha cho cậu như vậy được? Chỉ một sơn trang Huyết Kiếm nhỏ bé vẫn chưa làm tôi sợ đâu!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Thần y Lâm tha mạng!”, Tần Minh gần như sắp khóc.
Đúng vậy, một sơn trang Huyết Kiếm sao có thể dọa thần y Lâm? Anh là người đã diệt cả thôn Dược Vương.
Tần Minh đột nhiên như nghĩ tới gì đó, vội vàng kêu cứu Tô Nhu: “Tiểu Nhu! Cứu tôi! Cậu nói giúp tôi với! Cầu xin cậu! Cậu phải tin tôi, chúng ta là bạn học, tôi vốn không định làm tổn thương cậu! Tiểu Nhu!”.
Tô Nhu là hi vọng duy nhất của cậu ta.
Nghe vậy, Tô Nhu hơi dao động.
Cô vốn là người mềm lòng, huống hồ, tốt xấu gì cậu ta cũng từng là bạn học…
Tô Nhu mấp máy môi, băn khoăn một lúc lâu mới dè dặt gọi một tiếng.
“A… Chủ… Chủ tịch Lâm…”.
Lâm Chính nghiêng đầu nhìn cô.
Tô Nhu hơi khó xử, nhỏ giọng nói: “Đừng gây ra án mạng, nếu không sẽ gây thêm rắc rối cho Chủ tịch Lâm, Tô Nhu cũng… cũng rất áy náy…”.
“Được, tôi nghe cô”.
Lâm Chính lại rất sảng khoái, đồng ý ngay.
“Cảm ơn Chủ tịch Lâm, cảm ơn Chủ tịch Lâm!”, Tần Minh mừng rỡ, không ngừng dập đầu.
“Hãy cảm ơn bạn học của cậu”, Lâm Chính nói.
“Vâng, vâng, cảm ơn Tiểu Nhu”, Tần Minh kích động không thôi.
Tô Nhu không lên tiếng, chỉ nhìn Lâm Chính đầy cảm kích.
“Đúng rồi, vì sao cậu lại tìm tới đây? Vì sao lại ép Tiểu Nhu gả cho cậu?”, Lâm Chính hạ giọng hỏi.
“Tôi… Tôi…”, Tần Minh há miệng.
“Đừng nói với tôi cậu thật sự yêu thầm Tiểu Nhu, tôi không có ngốc. Nói! Lần này cậu đến là có mục đích gì?”, Lâm Chính lạnh lùng quát.
Tần Minh cắn răng, nói thẳng: “Không sai, tôi muốn cưới Tiểu Nhu quả thật không phải vì thích cô ấy, mục đích của tôi… là hôn lễ của sơn trang Huyết Kiếm…”.
“Hôn lễ của sơn trang Huyết Kiếm?”, Lâm Chính sửng sốt.
Tô Nhu có liên quan gì đến hôn lễ đó?